Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thanh xuân nợ tôi một lời xin lỗi

2018-10-13 01:27

Tác giả:


blogradio.vn - Thanh xuân nợ tôi một lời xin lỗi, thanh xuân kéo mất cậu đi, để lại tôi một mình đối mặt với mọi thứ. Giá như chẳng phải thanh xuân, là một tớ trưởng thành, là một cậu trưởng thành, chúng ta có phải sẽ cùng nhau đi đến hết cuộc đời này hay không?

***

Thanh xuân, phải chăng là những thanh âm trong trẻo của cái mùa đẹp nhất trong năm, mùa xuân? Những thanh âm ấy, trong trẻo thật đấy, đẹp thật đấy, nhưng lại dễ dàng vỡ tan nếu như không cẩn thận.

Tôi là một con người mơ mộng cùng bao những mong muốn viển vông, đặt niềm tin vào những điều không thật, tin rằng dưới chân cầu vồng là những con kì lân màu hồng xinh xắn, tin rằng ở hiền sẽ gặp lành, tin vào một cái kết đẹp, tin cậu, tin rằng cậu sẽ làm cho tớ hạnh phúc. Nhưng hóa ra chính cậu, thanh xuân của tớ, bầu trời xanh của tớ, lại chính là vết thương lớn nhất mà tớ phải chịu đựng. Tớ ghét cậu, rất ghét cậu. Tớ yêu cậu, tớ rất yêu cậu.

Cậu là con người lạc quan nhất mà tớ từng biết, mọi người đều mỉm cười mỗi khi nhìn thấy cậu, bởi con người cậu, tỏa ra một thứ năng lượng tích cực mà tớ chẳng thể tìm thấy ở bất kì đâu hay bất kì một người nào khác. Tớ lại luôn là một người bi quan, kì lạ thật, chúng ta giống như nước và lửa, tớ cứ nghĩ, hai thứ này sẽ chẳng bao giờ có thể dung hòa được với nhau. Nhưng với cậu, dường như mọi thứ đều là có thể. Cậu giúp tớ bước ra khỏi vỏ bọc của bản thân, khiến tớ được sống là chính mình chứ không còn quan tâm đến ánh nhìn của người khác. Những năm tháng bước phía sau lưng cậu, là những năm tháng bình yên nhất cuộc đời tớ. Mỗi khi ở bên cậu, tớ có thể làm được tất cả mọi thứ, thực sự, chỉ cần là ở bên cậu. Cái cảm giác an toàn ấy, tớ nhớ nó như thể chúng ta vẫn là chúng ta của ngày hôm qua.

Thanh xuân nợ tôi một lời xin lỗi

Cậu có biết sự khác biệt lớn nhất giữa yêu và thích là gì không? Thích, chính là có thể vì người đó mà làm tất cả mọi thứ. Còn yêu, chính là có thể vì một người, mà làm tất cả những điều bản thân từng cho rằng là không thể. Tớ chưa từng thích uống rượu vì vị rượu thật đắng, nhưng mà cậu thích rượu, vậy nên tớ cũng thích rượu. Thật kì lạ khi vị rượu đắng chát tớ từng uống, nó lại trở nên ngọt ngào đến khó tả khi được uống cùng cậu. Tớ chưa bao giờ có ý định sẽ vào một cửa hàng sang trọng như Rolex hay Versace vì tớ cảm thấy bản thân không đủ khả năng đáp ứng bất kì một món đồ nào trong đó. Chỉ bước qua những cửa hàng đó thôi, cũng khiến tớ cảm thấy họ nhìn tớ với ánh mắt có chút không thiện cảm, cảm giác thật nhỏ bé và nghèo hèn. Nhưng cậu lại thật giàu có và am hiểu thời trang, những cửa hàng cậu bước vào, là những nơi tớ chưa từng dám đặt chân đến. Tớ vẫn đi cùng cậu vì chúng ta đi đâu cùng có nhau mà. Lại một lần nữa, tớ thay đổi hoàn toàn cách nghĩ về những nơi sang trọng này, họ thật thân thiện, thật niềm nở, tớ không còn quan tâm họ sẽ nghĩ tớ như thế nào, dù tớ có ăn mặc ra sao, tớ cũng không còn e dè ánh mắt của họ, bởi vì khi đó, tớ có cậu. Cậu thật sự mang một thế giới mới đến cho tớ, giúp tớ biết thêm rất nhiều kiến thức thông qua cuộc sống mỗi ngày của cậu. Cậu giống như ở một thế giới hoàn toàn khác với tớ, và mọi thứ thuộc về cậu, đều thật mới mẻ và cuốn hút tớ.

Cậu học không giỏi, thực sự không hề giỏi. Nhưng cậu lại rất giỏi về kĩ năng giao tiếp và cách ứng xử với mọi người xung quanh. Trong khi tớ lại cực kì kém về khoản này. Từ nhỏ cậu đã được học cách giao tiếp trên bàn rượu trong khi tớ vẫn còn bập bẹ tập đi. Cậu có một người bố rất tốt, ông ấy khiến tớ ngưỡng mộ vì sự thẳng thắn và sống rất có tình nghĩa. Có lẽ điều này cậu được thừa hưởng từ bố mình. Cậu có nhớ cậu từng nói với tớ điều gì không? “Học giỏi đề làm gì, thành đạt để làm gì, tiền tài và danh vọng rồi cũng mất, thứ còn lại chính là bạn bè, vậy nên tại sao không vui chơi đi, quí trọng những người bạn của cậu, đừng chỉ biết học thôi, tiền bạc sẽ không đi theo cậu cả đời, nhưng bạn bè thì có”. Đúng là tớ chỉ biết học và học, nó vô tình khiến tớ bỏ quên những người bạn của tớ, tớ đã vô tâm với họ, tớ chưa từng chú tâm những điều họ nói, những gì họ quan tâm, tớ tự hỏi, liệu tớ có phải một người bạn tốt? Cậu đã lôi tớ ra khỏi vòng xoáy học hành đáng sợ đó, cậu khoác lên cho tớ một con người mới, tớ học cách để trở nên thú vị hơn và khi đó, tớ mới nhận ra ồ, xung quanh mình còn quá nhiều thứ hào nhoáng, tại sao trước đây, tớ lại chỉ nhìn thấy toàn là màu đen? Cậu chính là cơn lốc cầu vồng đi đến và cuốn phăng đi tất cả tăm tối cuộc đời tớ. Thật sự cảm ơn cậu.

Thanh xuân nợ tôi một lời xin lỗi

Mỗi khi tớ buồn, cậu luôn là người đầu tiên nhận ra mọi thứ. Cậu luôn là người chạy đến và mang thứ năng lượng tích cực của cậu nói với tớ rằng “mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi bởi có tớ đây rồi”. Tớ thực sự biết ơn cậu, bằng những lời động viên ấy, tớ mới có thể đi tiếp trên con đường mà tớ chọn. Tớ thích làm luật sư, nhưng con đường đấy quá rủi ro mà tớ thì không có lòng tin rằng mình liệu có làm được. Cậu động viên tớ, cậu khuyên tớ rất nhiều. Thứ năng lượng của cậu, dường như nơi nào cậu đi qua, dường như mọi thứ cũng đều sáng bừng lên vậy. Nhiều khi tớ tự hỏi, cậu có phải mặt trời không, tại sao cậu có thể rực rỡ đến thế?. Tớ cảm thấy mình như hoa hướng dương, một mực chạy về phía mặt trời không buông, dù cho có bị đốt cháy đến bỏng rát, vì mặt trời đẹp quá, quyến rũ quá, nhưng đúng là, thứ gì đẹp thì thường khó đạt được. Tớ đã mất cậu vì cái gọi là thanh xuân. Thanh xuân đẹp thật đấy, vì thanh xuân của tớ có cậu. Nhưng thanh xuân cũng đau lòng thật đấy, vì thanh xuân làm tớ mất cậu. Sự bồng bột của tuổi trẻ, những cuộc chạy đua dài đằng đẵng cùng những cuộc thi, tất cả, làm tớ mất cậu. Mất cậu mãi mãi. Cậu chạy theo danh vọng, chạy theo những người bạn mới, quên đi tớ, người ở bên cậu ngay cả khi cậu chẳng có gì. Tớ yêu cậu trong cái thời điểm tớ trong sáng nhất, ngây thơ nhất, trong cái thời điểm mà tớ dành tất cả mọi thứ, không toan tính gì cho cậu, người mà tớ nghĩ sẽ cùng tớ đi đến hết cuộc đời này, nhưng nó cũng là thời điểm khiến tớ đau lòng nhất, khiến vết thương này còn mãi và luôn luôn khiến tớ khóc mỗi khi nhớ lại. Tớ thực sự muốn một lần, cậu tìm đến tớ vì cậu muốn gặp tớ, vì muốn nhìn thấy tớ.

Thanh xuân nợ tôi một lời xin lỗi

Chỉ đến khi nhận ra chúng ta ngày càng xa cách, một bức tường vô hình cứ thế hiện ra và chia cách tớ với cậu, tớ mới cảm nhận được, thời gian có cậu bên cạnh, hạnh phúc đến nhường nào. Đúng là con người ta khi đang ở trong hạnh phúc, thường không biết rằng mình hạnh phúc, chỉ đến khi mất đi rồi, mới biết quí trọng quãng thời gian đã qua. Tớ chỉ ước mình đã sống hết mình hơn trong cái thanh xuân ấy, tớ ước mình làm được nhiều hơn, dành được nhiều thời gian hơn bên cậu. Cậu đã dẫn tớ đi đến nhiều nơi. Cậu đã hỏi tớ nhiều lần rằng tớ muốn đi đâu, nhưng tớ đều đáp: “ Đâu cũng được”. Chỉ cần là đi với cậu, nơi nào cũng được. Tớ nhớ mọi thứ thuộc về cậu, mọi nơi chúng ta bước qua, đều in chặt vào tâm trí tớ, mọi nẻo đường đều in hằn dấu chân hai đứa. Cảm giác, mỗi khi bước qua một con đường quen, bỗng dưng thấy đau lòng. Tại sao chúng ta lại cùng nhau bước qua nhiều con đường đến vậy cơ chứ? Chỉ tiếc cuộc đời này, mấy ai đoán được chữ Ngờ. Tớ chẳng thể làm gì hơn ngoài nuối tiếc. Tớ tiếc thật đấy, nhưng tớ không hối hận, quãng thời gian ấy, sẽ là kỉ niệm đẹp nhất của tớ. Thật đáng buồn khi nhận ra, chúng ta rồi sẽ quên nhau, thời gian rồi sẽ xóa nhòa mọi thứ cả hai đã cùng trải qua.

Đã lâu lắm rồi, tôi không còn thiết tha vào một tình yêu cuồng nhiệt chạy đua cùng với tuổi trẻ. Bởi tất cả những điều đó, thanh xuân đã cuốn đi mất rồi. Thanh xuân nợ tôi một lời xin lỗi, thanh xuân kéo mất cậu đi, để lại tôi một mình đối mặt với mọi thứ. Giá như chẳng phải thanh xuân, là một tớ trưởng thành, là một cậu trưởng thành, chúng ta có phải sẽ cùng nhau đi đến hết cuộc đời này hay không? Chỉ khi có cậu, tớ mới có can đảm làm mọi việc, nhưng cậu đi rồi, tớ phải cố gắng làm mọi thứ một mình. Mọi thứ đúng là rất khó khăn, nhất là khi, không có cậu. Và tớ nhận ra, chúng ta vẫn luôn luôn là nước và lửa, mãi mãi chẳng bao giờ thuộc về nhau. Tớ hận cậu, tớ ghét cậu. Tớ yêu cậu.

© Cà Phê Sữa – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết Nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top