Phát thanh xúc cảm của bạn !

Muốn quay trở về tuổi thanh xuân năm ấy

2018-10-04 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Đau khổ và hạnh phúc đặt lên bàn cân chính là trở về điểm cân bằng. Vì vậy, hời hợt và cố chấp sẽ chỉ khiến cho đoạn thanh xuân tiếp theo của chúng ta nuối tiếc lại càng tiếc nuối.

Thanh xuân của bạn là gì?

Thanh xuân của tôi chính là không thể định nghĩa được. Bởi nó có quá nhiều mắc mứu, quá nhiều ưu phiền, hạnh phúc lẫn tiếc nuối. Với tôi, thanh xuân không chỉ khoảng thời gian khi chúng ta còn trẻ mà thanh xuân chính là một đoạn thời gian ở bất cứ thời điểm nào trong đời mà ta được sống trong bình yên và hạnh phúc. Nhưng tuổi trẻ thì lại khác, tuổi trẻ là….

Người ta nói:

Người ở bên cạnh bạn năm 17 tuổi sẽ là người mà suốt cuộc đời này bạn không thể quên được

Tôi đã từng nghe nó như một lời nói thoáng qua, một cái cười hờ hững rồi quay lưng đi. Có lẽ, khi người ta đang được sống trong hạnh phúc người ta chẳng bao giờ nhận ra đó là hạnh phúc. Và mãi cho tới ngày hôm nay tôi mới tin câu nói đó là đúng. Cuộc sống vốn là một vòng luẩn quẩn nhưng chẳng bao giờ là dễ dàng để tìm thấy nhau một lần nữa. Nó như một trò cá cược đầy nguy cơ và rủi ro và có khi thứ còn lại chỉ là hai bàn tay trắng và sự hối hận muộn màng. Có những hạnh phúc khi chúng ta nhận ra đã quá muộn để có thể nói tiếp cùng nhau mà chỉ còn có thể cảm nhận nó một thân. Đó cũng chính là thời khắc mà mỗi chúng ta tự nhìn thấy rõ con đường đi đơn độc của chính mình và thường tắt lối khi nghĩ đến người kia.

Muốn quay trở về tuổi thanh xuân năm ấy

Một phút chạnh lòng khi thấy đôi bạn thân đạp xe bên đường, ngồi ở góc phượng , đứng trên tuyến xe buýt cuối buổi chiều, lang thang trên con đường cũ, lúc ăn hay cả lúc trằn trọc trên giường...bất cứ lúc nào kí ức cũng có thể hiện lên như một người bạn tâm giao lâu ngày không gặp. Và nó cũng đã vô tình ùa về trong tiềm thức của tôi trong một buổi chiều vắng bóng nắng và lất phất những cơn mưa Tháng 6. Đây là thời điểm dễ dàng gợi nhớ trong tôi một chuỗi những ngày tháng thiên đường. Dường như vào những ngày này mưa lại thường đổ xuống bất giác và đột ngột như thế. Chợt nghĩ rồi khẽ một nụ cười buồn, dường như tôi không muốn nhớ để rồi ủy mị trong những thứ gọi là quá khứ nữa, tôi vội bật chiếc radio:

“Người bạn trai ước”ước mong luôn được gần ben ấy
Để lòng bối rối mỗi khi nhìn nhau”
Người bạn gái ước
“Hỡi hoa ơi đừng tàn phai nhé
Tình bạn sẽ mãi được bền lâu với bao hẹn ước tuổi mộng mơ”

Một bài hát hoàn toàn xa lạ vang lên, trái tim tôi cũng tan chảy theo từng lời hát môc mạc ấy. Giọng hát ấm áp nhưng hơi day dứt và một chút nỗi buồn ngỗn ngang ở trong đó đã vô tình đưa tôi trở về cái gọi là ngày xưa...Đúng vậy, tôi cũng đã từng là học sinh, cũng đã tường yêu thương và hiển nhiên cũng đã từng mơ ước những điều mơ hồ như thế. Nhưng rồi cuộc đời trôi chảy đã cuốn chúng ta quên bẵng đi chính mình của những năm đó.

Ngày mà tôi gặp anh ấy, có thể nói là ngày mà danh sách đen của tôi được kết nạp thành viên. Một con người xấu xa, hóng hách lại còn với cái vẻ lạnh lùng khó chịu. Anh ta dường như cũng chẳng ưa gì tôi khi mà tôi cứ luôn chống đối và tỏ thái độ như muốn cho anh ta một trận dù rằng anh ta cũng chẳng làm gì tôi. Nhưng một lần nữa người ta đã nói đúng” Oan gia ngõ hẹp”, khi bốc thăm chọn chỗ ngồi, tôi và anh ta lại. Thôi rồi 1 ngày 12 giờ đồng hồ trừ ban đêm, tôi phải gặp anh ta hết 10 giờ đồng hồ sáng chiều rồi lại còn quay mặt sang là gặp, thật tồi tệ mà (tôi nghĩ bụng). Anh ta chắc cũng chẳng tốt đẹp gì hơn tôi đâu. Hiểu anh ta quá mà!

Cả hai chúng tôi ở thời điểm đó xem nhau hơn cả kẻ thù nhưng không hiểu sao cảm giác lúc đó lại cứ như có một người đang bước vào trái tim mình. Hạnh phúc thường đến vào chính ngay thời khắc mà chúng ta mãi về sao mới nhận ra nó.

Muốn quay trở về tuổi thanh xuân năm ấy

Chúng tôi đã thân thiết với nhau tự lúc nào không hay biết

Cuộc đời của chúng ta cơ hồ được ghép từ những mảnh kí ức. Tôi đã nghĩ vậy. Những mảnh kí ức không tròn đầy đã làm nên chính ta của ngày hôm nay. Chúng ta đã lớn lên trong vô vàn những tiếc nuối. Tôi và anh đã từng cùng nhau đi ăn ở rất nhiều nơi nhưng tôi chưa bao giờ nói “ngày mai, ngày kia và mãi về sau tôi vẫn muốn được như thế này”, tôi và anh đã cùng nhau hát rất nhiều bài hát nhưng tôi chưa kịp nói “chỉ có giọng hát trong trẻo, cao vút của anh mới bắt tone và nhịp để hòa vào giọng hát trời phú của tôi”, tôi đã từng cãi nhau với anh rất to tiếng nhưng tôi cũng chưa có cơ hội nói rằng”tôi chỉ muốn hiểu anh nhiều hơn”, đã cùng nhau xem hàng chục trận bóng đá gây cấn nhưng tôi không nói “chúng ta đã cùng đặt ảnh bìa là messi đấy” và còn rất rất nhiều điều thay vì nói ra tôi chỉ im lặng như thể tôi chẳng biết nói gì hay chẳng có gì để nói ngoài cảm xúc ngổn ngang lúc ấy.

Bước ra ngoài sân, ô hay sao hôm nay phượng nở nhiều quá vậy? Hoàng hậu dường như cũng không muốn thua kém mà trổ hàng loạt những nhánh vàng hoe rực rỡ ở sân sau (thời gian không ngừng được sao), chúng tôi cùng nhau ôn thi bao năm nay rồi nhưng sao ngày hôm nay cảm xúc nghẹn ngào thế này. Nhìn anh ta tôi có một dự cảm rằng chúng ta sắp phải rời đi rồi, là rời đi như một lẽ tất yếu và không quay lại nữa.

Nhớ lại khoảnh khắc đấy, tôi thường trở về một nơi đã cũ. Tôi có thể ghé vào bất kì một quán café, một sân banh hay một quán ăn nào đó mà tôi và anh đã từng đi qua. Đôi khi tôi đã tự cho phép mình một lần nữa đạp xe qua những con đường cũ. Những con đường mang tên là “đừng có nhớ” người ta bảo như thế có lẽ vì người ta chẳng hiểu nơi tìm lại hạnh phúc có khi lại chính là những con đường đã cũ.

Muốn quay trở về tuổi thanh xuân năm ấy

Thế tại sao bảo là đừng có nhớ?

Có thể khi ấy, gió không còn thơm mùi lúa chín khi chạy ngang cánh đồng vào vụ mùa nữa, màu trời không còn một màu xanh biếc ngã vàng của bóng mặt trời chiều - thời điểm mà chúng ta cùng nhau thả diều trong tiếng ve râm ra, không còn thấy dòng sông một màu xanh canh hến khi chạy ngang qua cái cầu ấy nữa, và có thể hạnh phúc trong tôi bây giờ khác với hạnh phúc lần đầu tiên anh chở tôi qua tất cả những con đường này , nhưng ít ra tôi vẫn nhìn thấy hạnh phúc ở ngay những điều đã cũ, dù là một hạnh phúc rất khác.

Chính tôi người đã quyết định ở lại thành phố này, nhưng sao đôi lúc tôi vẫn nhớ nhớ nó như câu người ta hay nói” nhớ nhà dù rằng mình đang ở nhà”. Có lẽ vì tôi vẫn ở đây những mọi thứ đã rất khác, từ lộ lớn cho đến những con hẻm , từ ngọn gió đến cành cây cũng khác xa so với trước, nhưng kí ức lại là thứ không bao giờ chết. Kí ức nhắc nhớ tôi một định nghĩa về hạnh phúc tròn đầy của một cô gái 17 tuổi. Nó quá đỗi ngây ngô mà đến tôi cũng cảm thấy buồn cười làm sao! Để rồi khi lớn lên tôi mới dần thấu suốt cái giá của hạnh phúc ít ỏi là một chuỗi ngày đơn độc phía trước.

Có bao giờ ta tự hỏi lòng mình rằng niềm vui hay nỗi buồn ngự trị nhiều hơn trong đời ta?

Hạnh phúc vốn thường chỉ đến trong khoảnh khắc, hay chỉ một cái tít tắt nhỏ của chiếc đồng hồ báo thức trong vô số tiếng còi xe ầm ĩ, huyên náo ngoài kia. Nhưng hạnh phúc có khi tồn tại vĩnh viễn trong chính những mảnh kí ức vụn vỡ mà chúng ta đã cất nó vào một góc nào đó của trái tim. Ngại gì gặp lại người xưa, ngại gì xem lại một bộ phim đã cũ, ngại gì đọc lại một quyển sách nhiều lần, ngại gì chúng ta nhâm nhi một tách cà phê để cảm nhận vị đắng ngọt của cuộc đời, và ngại chi trở về một nơi đã cũ có khi ta tìm thấy hạnh phúc cũ ở đâu đó, có khi lại được đắm mình trong một hạnh phúc mới thì sao?

Thanh xuân chưa chắc là tuổi trẻ, nhưng tuổi trẻ không thể không có thanh xuân. Đó cũng chính là đoạn thời gian tuyệt vời nhất của chúng ta. Đừng vì hiện tại quá náo nhiệt, vui vẻ mà quên đi quá khứ. Cũng đừng vì quá khứ quá đau khổ mà nhẫn tâm quên đi. Đau khổ và hạnh phúc đặt lên bàn cân chính là trở về điểm cân bằng. Vì vậy, hời hợt và cố chấp sẽ chỉ khiến cho đoạn thanh xuân tiếp theo của chúng ta nuối tiếc lại càng tiếc nuối.

© Richy Ngọc – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết Nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

back to top