Rồi tháng năm sẽ về, anh sẽ trở lại, mình lại nắm tay nhau
2018-01-03 01:20
Tác giả:
blogradio.vn - Anh có nhớ không thành phố mùa đông chỉ có những cơn mưa rả rích, người người vội vã tìm nơi tránh đi những giọt mưa ướt vai, nắng đông cũng trốn trong làn mây, chỉ còn góc phố không tên có những đôi đang nắm tay rì rầm to nhỏ. Những ngày đông xưa em ngủ quên trên vai anh. Thành phố mỉm cười hiền hậu trong giấc mơ đêm.

Có một ngày đông dài bình yên là thế...
Em ngâm mình ẩm ướt với phố đông, tiếng con tim bần bật run lên từng nhịp đập khe khẽ. Thế là đông chạm khẽ em bằng tiếng mưa đầy kỷ niệm, chạm vào em bằng tiếng gọi của phố.
Anh có nhớ không thành phố mùa đông chỉ có những cơn mưa rả rích, người người vội vã tìm nơi tránh đi những giọt mưa ướt vai, nắng đông cũng trốn trong làn mây, chỉ còn góc phố không tên có những đôi đang nắm tay rì rầm to nhỏ. Những ngày đông xưa em ngủ quên trên vai anh. Thành phố mỉm cười hiền hậu trong giấc mơ đêm. Anh ru em bằng câu chuyện tình lãng mạn của "Lâu đài tình ái". Trên cao kia có một vài vì sao cũng đang thức và gió cũng lặng lẽ nép vào đêm để cùng lắng nghe câu chuyện tình. Hình như đông đang trở mình bung những bông hoa tuyết nở rộ, thành phố vẫn luôn ẩn nhẫn đón những bông tuyết đầu mùa bám vào thành trì những nét hoang dại thẫn thờ để rồi trong đêm đông sẽ sáng bừng rực rỡ.
Và em đã mơ về một lâu đài tuyết, nơi có niềm tin và hi vọng, về niềm hạnh phúc đan xen mà dệt thành giấc mộng. Nhưng có mấy ai trong cuộc đời mà đạt được niềm mơ ước của mình đâu phải không anh? Cơn gió cong oằn những dấu hỏi, khúc vô thanh vo tròn trên bông tuyết ướt sũng hắt hiu. Câu chuyện tình anh kể vẫn còn lời kết đang bỏ ngỏ. Em không còn đặt câu hỏi nữa bởi anh cũng chẳng muốn giãy bày.
Anh biết không? Có những đêm mưa đổ lạnh giá em đã muốn hóa thân vào cánh hạc để bay về phương anh. Tháng năm trêu ngươi nên đôi lần biến hồn em thành hoang phế, em để mình trôi tuột theo dòng hỉ - nộ, cả một đời ám ảnh bởi những buồn vui trăn trở của đời anh. Ngày hôm qua chẳng phải là biên giới, để chiều nay em dò tìm khúc đông lưu lạc. Thả một nốt lặng xuống chiều đông mà nghe gió buông, tìm về phía ngày xưa, từng giọt thời gian rơi ướt mềm cả một khoảng trống giữa em và anh.
Là em - người con gái đang ngâm khúc hát thân phận về tình yêu lệch điệu, những âm thanh khập khiễng, nghênh vần. Thành phố của em nối gót theo anh nên em muốn thả những cơn mưa ấy về với anh để gió mang hơi ấm lại, như hồn nhiên thuở em khóc bên anh. Hồn nhiên như gió đông mang hơi lạnh phả khắp phố, mang đi mùi mặn nồng trên đóa môi xinh để thổi trong khúc hát đông dịu dàng.
Là bình yên, là tĩnh, là trong veo vị ngọt từng hạt mưa mang một bóng hình riêng tư bên mình.
Là ly trà sen ủ trên đôi tay lạnh buốt, tách cafe với đôi mắt anh nhìn em khi phố dừng chân đầy dịu dàng.
Là những bông tuyết trắng in hằn dấu chân vườn địa đàng.
Là khúc ca không lời đầy ngụ ý.
Là khúc biến tấu mang âm thanh của nỗi nhớ thương.
Là những cảm xúc hòa trộn vào nhau.
Thế thôi phải không anh?
Rồi tháng năm về, anh sẽ trở lại, nắm tay nhau.
Một góc trời âm ấm chiếc môi hôn nghe con tim thổn thức phút giây ấm nồng của tình đông đan xiết tay nhau.
Về cùng nhau nghe bài ca "Lâu đài tình ái". Sớm mai hồng nắng phổ nhạc con tim. Anh nhé!
© Linh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?
Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi
Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…
Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.