Sống như những loài hoa dại
2015-11-04 02:25
Tác giả: Đoàn Hòa
Có những ngày mưa rả rích ướt nhem nhép suốt khiến tôi khó chịu. Cũng không hẳn là một cơn mưa dông vội vã đến, xối ầm ầm xuống như muốn vùi dập những ngôi nhà nhỏ bé nơi làng quê nghèo ấy. Nhưng cơn mưa ấy vội đến những vội đi, nóng nảy như một bà già cáu bẳn vội vã.
Còn cơn mưa này, rả rích suốt cả đêm ngày. Những hạt mưa rơi chầm chậm, thong thả, đều đều và có phần dịu dàng. Và hẳn nhiên những giọt mưa ấy chỉ đủ để làm ướt con đường, ướt vườn cây của mẹ, và ướt vài khóm hoa dại bên kia đường chứ chẳng thể nào vùi dập nỗi một bông hoa bé tí vẫn đang cố nở kia.
Qua ô cửa sổ, tôi đưa mắt nhìn sang bên kia đường, nơi có những bông hoa dại đang cố vươn mình đón lấy những hạt mua li ti như giành lấy sự sống. Những giọt mua nhỏ len lỏi qua được khung cửa, hất vào mặt man mát khiến tôi bừng tỉnh. Những ngày qua, tôi tự nhốt mình trong ngôi nhà này, đơn độc và lẻ loi đến độ chẳng thể nào nhớ được bông hoa dại trước nhà tôi có màu gì nữa. Còn giờ đây, cái màu vàng rực rỡ tưởng như bị cơn mưa kia vùi dập thì lại đang len mình mà vươn lên với cái thân gầy guộc nhỏ bé.
Tôi mệt mỏi. Tôi chán nản với bộn bề của cuộc sống này. Sinh ra ở một vùng quê nghèo của miền Trung đầy nắng và gió. Những ngày tháng 6 gió Lào thổi khô cả vườn cây, tiếng lá khô xào xạc trong tiếng gió đến nghèo nàn. Những tưởng rằng nghèo như chính nơi nó sinh ra vậy. Cơn gió thổi rát mặt khiến những làn da càng thêm ngăm ngăm màu nắng. Từng đám cỏ khô ven đường vàng vọt nổi lên một vài chiếc lá xanh xanh của đám hoa dại. Đến những ngày mưa bão, mưa như trút nước, như muốn dùng cái sức nặng ấy ập đổ xuống những ngôi nhà nhỏ mong manh ấy. Trong dòng nước chảy xiết, chỉ thấy loi ngoi những bông hoa dại nhuốm màu vàng úa tàn.
Ngước mắt lên nhìn trời, mà than, mà trách, mà nghĩ về cuộc sống này. Tôi ao ước được bước chân đi ra khỏi mảnh đất nghèo nàn gian khổ ấy, đi kiếm tìm một cuộc sống mới. Và cuộc sống ấy hẳn rằng sẽ chẳng có những ngày mưa mấy chị em ngổi co ro nhìn những giọt nước nhỏ long tong xuống nền nhà đất nhão. Mùi bùn nồng nồng ám ảnh tôi cả trong giấc mơ muộn màng.
Và thế, giờ đây tôi đã có cuộc sống đó. Bon chen nơi thành phố tấp nập ồn ào này chỉ để kiếm tìm một ngày bình yên? Đôi khi tôi tự hỏi có chăng những ngày bình yên thật sự.
Mỗi sáng sớm vội vàng lao ra đường, hòa mình vào dòng người xa lạ ấy, cũng chẳng có nổi một nụ cười. Nhìn khuôn mặt mệt mỏi trong gương, thật chẳng thể nhận ra mình giữa bộn bề cuộc sống ấy. Những lo toan cứ như guồng xoay cuốn con người ta vào chẳng có chút nào ngơi nghỉ.
Chiều. Báo hiệu bởi tiếng còi xe bắt đầu vội vã hơn. Người người đổ xuống đường, lao đi như chẳng có chút gì níu giữ. Chỉ mong muốn được về nhà sớm hơn một chút. Được thảnh thơi hơn một chút. Được gặp con, gặp người yêu nhanh hơn một chút. Thì ra người ta ai ai cũng có người để chờ đợi, để yêu thương. Có những hạnh phúc nhỏ bé thế đấy, ngày ngày có một công việc để làm, có một người để yêu thương, có một mái nhà bình yên để quay về. Còn tôi, vẫn chỉ có một mình chìm ngập trong căn phòng nhỏ mang tên cô đơn ấy. Nó mãi mãi chẳng thể trở thành nhà, bởi vì ở đó không có hơi ấm của người tôi thương. Mệt mỏi lê chân bước đi những bước chậm, thật chậm để thấy mình bình yên hơn chút ít.
Đêm đến, khi bóng tối bao trùm lấy thành phố cũng là lúc tôi sống thật với chính mình nhất. Nỗi nhớ ùa về, rõ rệt như có thể đưa tay ra mà chạm được vào nó vậy. Nỗi nhớ về một miền quê nghèo khó nhưng thanh bình. Nhớ về những ngày gian khổ mà ấm áp đầy tình thương yêu. Nhớ ngôi nhà đầy hơi ấm của mẹ, của người thương yêu hơn bao giờ hết. Những giọt nước mắt rơi vội vã khiến nỗi nhớ càng thêm u uất. Nhưng ngoài kia chỉ còn lại bóng đêm mờ mịt. Xa xa đâu đó những ánh đèn vàng chiếu sáng một góc thành phố mờ ảo.
Tôi lại bất chợt nhớ về những bông hoa dại bên đường trước cửa nhà. Có những ngày mưa, ngày nắng như thế, nhưng những bông hoa chưa bao giờ biến mất. Vẫn luôn kiên cường vươn lên giành lấy sự sống trong muôn vàn gian khó ấy. Những cánh hoa nho nhỏ màu vàng không hề úa tàn như cái màu của bất lực, nó rực rỡ, ánh lên niềm vui, sự sống và cả niềm hy vọng chưa hề nguôi ngoai.
Tôi là gì ở chốn phồn hoa đô thị này? Có phải cũng là một cành hoa dại bên đường, cứ luôn cố mình mà vươn lên, mà giành giật lấy sự sống nơi đầy bon chen, nơi vội vã. Cũng có những mệt mỏi, những nỗi buồn vui trong cuộc sống ấy, như những ngày mưa nắng dãi dầu của quê tôi, nhưng cành hoa ấy chưa bao giờ gục ngã. Vẫn sống, vẫn rực rỡ, vẫn tươi xanh.
Bản năng cho ta biết cách để vươn mình đón những điều tươi mới của cuộc sống. Trong những khó khăn gian khổ kia vẫn luôn có niềm hy vọng. “Sự sống bắt đầu từ trong gian khổ”, bởi thế hãy cứ sống như những loài hoa dại ấy, trong sóng gió của cuộc đời này, cứ vươn mình lên mà đón lấy niềm tin.
...Ngoài trời vẫn mưa, những hạt mưa vẫn nhẹ nhàng chậm rãi suốt đêm ngày không ngớt. Tôi mở tung cánh cửa sổ nhỏ, để những hạt mưa tạt vào bàn tay mát lạnh. Bên kia đường là những bông hoa dại rực rỡ màu vàng rung rung theo từng hạt mưa. Phía xa ấy, tôi thấy mặt trời đã lên!
© Hòa Khỉ - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.