U23 Việt Nam - những chàng trai truyền cảm hứng cho người trẻ
2018-02-01 10:33
Tác giả:
Gia cảnh khó khăn
Những chàng trai của tôi, các em với làn da ngăm ngăm vì tập trong nắng trong sương.
Những chàng trai của tôi, từ nhỏ các em đã lăn lộn giữa những bãi cỏ, những đường đê để tranh nhau quả bóng.
Những chàng trai của tôi xuất thân từ những gia đình có hoàn cảnh khó khăn, từ những làng quê nghèo nhưng chưa bao giờ chịu từ bỏ đam mê.
Đó là Bùi Tiến Dũng với đôi tay vàng nhưng cũng từng lấm lem vữa, bùn, xi măng và cát. Và đôi tay ấy đưa U23 Việt Nam đi từ ngưỡng cửa lịch sử này đến đỉnh cao lịch sử khác. Thế mà đã có lúc tưởng chừng như cái nghèo khiến Tiến Dũng từ bỏ giấc mơ của mình, đi làm thuê, làm phụ hồ, làm ruộng giúp đỡ bố mẹ. Thế nhưng thật may khi cánh cửa này đóng lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra. HLV Nguyễn Thành Dũng đưa Tiến Dũng về đội trẻ Thanh Hoá. Thời điểm đó, bóng đá trẻ xứ Thanh chìm trong khó khăn.
Miệt mài tập luyện và cố gắng để trở thành thủ môn số 1 của U19 Việt Nam, Tiến Dũng đã tạo nên cơn sốt tại Bahrain.
Và rồi khi tham gia U23 Việt Nam, Tiến Dũng một lần nữa tạo nên kỳ tích khi xuất sắc hứng trọn từng quả bóng.
Đó là Phan Văn Đức, người hùng thầm lặng của U23 Việt Nam, một người con của xứ Nghệ nghèo. Nhưng rồi ai cũng phải ngạc nhiên trước ngôi nhà nhỏ, nghèo của Văn Đức. Vì hoàn cảnh khó khăn, bố của Văn Đức vào Bình Dương làm công nhân và mới đây mẹ của Đức cũng đã vào sống cùng bố.
Đó là Phạm Xuân Mạnh khiến bao nhiêu người không khỏi xúc động khi chia sẻ rằng "tiền thưởng để giúp mẹ trả nợ".
Luôn cố gắng và không bỏ cuộc
Bóng đá Việt Nam được đánh giá ở mức trung trong khu vực Đông Nam Á, thế nhưng để vươn ra mức độ châu lục hay thế giới là điều còn quá xa vời. Thế nhưng chính thành công, chính những nỗ lực không ngừng của các chàng trai trẻ U23 đã chứng minh rằng có nỗ lực sẽ có thành công.
Lần lượt vượt qua vòng bảng và tiến vào trận Tứ kết giải U23 Châu Á, dường như người hâm mộ chưa bao giờ nghĩ đến điều lớn lao ấy.
Nhưng các tuyển thủ vẫn chưa dừng ở đó khi tiếp tục đi vào Bán kết, rồi loại đối thủ mạnh Qatar và dành tấm vé vào trận Chung kết để đời.
Trong thời tiết khắc nghiệt là trận mưa tuyết lớn khiến mặt sân phủ trắng, và đối với một đội bóng đến từ Việt Nam - thời tiết nóng và rất ít khi có tuyết, chính là một điểm bất lợi cho tất cả các cầu thủ. Người hâm mộ lo lắng và có lẽ chính các em cũng lo lắng. Thế nhưng đằng sau những lo lắng ấy là ai cũng cố gắng dành hết sức mình cho trận đấu quyết định này.
Khó khăn là thế, nhưng những chàng trai ấy vẫn luôn ấp ủ niềm đam mê với bóng đá và đợi đến ngày tỏa sáng với những thành tích, cố gắng đạt được.
Tình yêu với Tổ quốc
"Tôi không hiểu động lực nào khiến người ta quên đi nỗi đau của bản thân mình mà xông pha như thế, ngoại trừ niềm tin chiến thắng và lòng tự hào dân tộc", tác giả Du Phong viết.
Suốt cả trận đấu kéo dài, các em phải chịu đựng cái lạnh cắt da cắt thịt của tuyết, phải thật bình tĩnh để nhìn theo bóng trắng giữa nền sân trắng tinh, phải thật cẩn thận bởi đội bạn đang trong đồng phục trắng. Theo dõi trận đấu ấy, tôi dường như chỉ thấy những chiến binh áo đỏ xông pha giữa làn tuyết trắng chứ chẳng thể nào nhận ra quả bóng và những chàng trai áo trắng của đối phương cũng đang lăn xả. Thế nhưng các em đã làm được điều đó, đã dùng ý chí và niềm tự hào để vượt lên khó khăn.
Tôi nhìn thấy khoảnh khắc Tiến Dũng dù bị chảy máu vẫn kiên quyết đá cho đến khi trọng tài yêu cầu em rời sân để xử lý vết thương. Gương mặt nhăn nhó chạy đi mới thấy em đã cố gắng chịu đau như thế nào.
Tôi thấy khoảnh khắc Xuân Trường cùng đồng đội cào tuyết để giúp Quang Hải đã phạt tốt nhất mới thấy hết sự trân trọng của các em dành cho mỗi cơ hội. Cú đá phạt ấy là cơ hội duy nhất cho chúng ta, là một cơ hội hiếm hoi để quyết định tinh thần của cả đội. Và tất cả các em trân trọng nó. Ánh lên trong đó là quyết tâm chiến thắng, quyết tâm đem vinh quang về cho đất nước và những người hâm mộ.
Và cú đá phạt tuyệt vời của Quang Hải đã mang lại thêm động lực, niềm tin và khiến mọi người thôi thúc dành chiến thắng hơn. Cả nước hô vang "Việt Nam" để ăn mừng chiến thắng, còn các em ôm chặt nhau giữa trời tuyết trắng xóa.
Tôi thấy khi Duy Mạnh cắm lá cờ Việt Nam trên đụn tuyết trắng ở sân cỏ, có lẽ đó chính là niềm tự hào lớn lao của các em, của cả Việt Nam khi làm nên điều kỳ tích ấy. Bóng đá Việt Nam chưa bao giờ được đánh giá quá cao, thế nhưng giờ đây các em đã mang nó đến với một sân chơi rộng hơn và khiến tất cả phải ngưỡng mộ. Giây phút ấy thật xúc động!
Tôi thấy cờ đỏ sao vàng ngợp trời Việt Nam, hàng nghìn lá cờ đỏ rực trên Sân Vận động Mỹ Đình, trên phố Nguyễn Huệ (TP.HCM)... Người người hát vang bài ca chiến thắng, bài ca "Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng", bài ca của sự tự hào và hãnh diện về những nỗ lực của các em.
Khó khăn.
Thử thách.
Nhưng những chàng trai trẻ đã làm rất tốt.
"Nếu các em chiến đấu để mang cúp về tặng người hâm mộ thì người hâm mộ chúng tôi không cần cúp nữa, chúng tôi cần các em thôi. Các em chính là phần thưởng, là món quà quý báu nhất của đất nước này rồi. Hãy về đây, đồng bào đang chờ các em cùng mở hội. Chúng tôi ăn mừng không chỉ vì các em đã đạt được huy chương, mà vì các em đã cho chúng tôi thấy một Việt Nam anh dũng và bất khuất thế nào" (Du Phong)
© ĐH - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.