Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tôi vẫn như một đứa nhỏ ngây thơ đợi ngày Tết đến…

2018-01-29 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Tết là về nhà, là sum vầy, là vứt hết những muộn phiền ngoài kia mà ngồi ôm mẹ bên cạnh bếp than hồng canh nồi bánh chưng, là mặc kệ tiếng gió rin rít qua cửa sổ và ngắm đứa cháu nhỏ vẫn ngủ say với gương mặt hồng hồng con trẻ. Thế nên tôi vẫn như một đứa nhỏ ngây thơ đợi ngày Tết đến…

***
blog radio, Tôi vẫn như một đứa nhỏ ngây thơ đợi ngày Tết đến…

Buổi sáng, tôi khệ nệ xách balo ra khỏi nhà trong cái lành lạnh se sắt của những ngày cuối năm, cùng với cả sự háo hức cho những ngày Tết sắp tới. Chẳng phải người ta vẫn bảo vui như Tết đó sao. Tết là về nhà, là sum vầy, là vứt hết những muộn phiền ngoài kia mà ngồi ôm mẹ bên cạnh bếp than hồng canh nồi bánh chưng, là mặc kệ tiếng gió rin rít qua cửa sổ và ngắm đứa cháu nhỏ vẫn ngủ say với gương mặt hồng hồng con trẻ. Thế nên tôi vẫn như một đứa nhỏ ngây thơ đợi ngày Tết đến…

Tết ngày bé chẳng cần phải lo nghĩ gì nhiều. Đến phiên chợ đại, mẹ nắm chặt tay tôi dắt ra chợ, ngắm nghía khắp nơi chọn cho tôi bộ cánh đẹp nhất. Đó có lẽ là niềm vui lớn nhất mỗi ngày Tết đến. Cả năm trời mới được bộ quần áo mới, còn niềm vui nào lớn lao hơn nữa chứ. Bộ đồ sực nức mùi vải thơm lừng, còn tôi thì cứ ôm chặt trong tay như sợ ai giành mất.

Tết của những ngày còn bé là lo ngay ngáy canh nồi bánh chưng cùng mẹ để xin cho bằng được chiếc bánh con con gói từ nắm gạo nếp còn sót lại. Tôi nhớ hồi chiều ba hì hục gói cho tôi chiếc bánh ấy để sáng sớm mai dậy ăn sáng. Thế nhưng tôi chẳng bao giờ đợi cho đến sáng mà thức tận khuya canh bánh và xem mẹ vớt bánh, rồi nắm chặt trong tay chiếc bánh con như của quý.

Tết của ngày còn bé là những chiều ba mươi mẹ lôi tôi ra tắm tẩy trần với ấm nồi nước mùi già. Mặc tôi la oai oái trời lạnh, mẹ vẫn liên tục kì cọ khắp người, vừa tiện miệng trêu tôi con gái con lứa lười tắm. Tôi cười khanh khách khoát nước lên áo mẹ. Chẳng biết bao giờ cho đến ngày được mẹ ôm vào lòng, lấy chiếc khăn bông to sụ vừa lau đầu tôi vừa giải thích cho tôi hiểu tắm tẩy trần xua đi hết những bụi bặm, những xui xẻo của năm cũ để đón chờ điều may mắn trong năm mới.

blog radio, Tôi vẫn như một đứa nhỏ ngây thơ đợi ngày Tết đến…

Tết của ngày còn bé là lò dò vào bếp nhìn nồi bánh trôi thơm phức mùi mật của bà. Bánh trôi thơm lừng nóng hổi quyện với mật mía ngọt lịm là thức quà xa xỉ của những ngày cũ mà chỉ đến Tết bà mới làm cho cả nhà thưởng thức. 

Tết của ngày bé là ánh mắt thèm thuồng nhìn những mâm cỗ đầy đủ món ngon của mẹ. Đó là công sức, là mồ hôi của ba mẹ suốt cả năm trời vất vả, dành dụm đến cuối năm mong lo được cái Tết đủ đầy, đầm ấm như của người ta, lo cho đám trẻ con có bộ cánh mới, lo cho những ngày đầu năm no đủ. Nhưng tôi đâu đủ lớn để hiểu những điều đó. Tôi chỉ mong ngóng vào mâm cỗ bởi cả năm mới được ăn đủ đầy hơn cả.

Tết của ngày bé là những ngày mặc kệ bài tập hay sách vở, chỉ mải mê chạy theo lũ bạn với chùm bóng bay xanh đỏ choa choét trên tay rồi lại giật mình thon thót mỗi lần bóng bay vỡ. Ngày ấy niềm vui gói gọn chỉ trong màu xanh đỏ ấy, thế mà chẳng đứa nào chịu nhường đứa nào khi tranh nhau khoe bóng bay của đứa nào thổi được to hơn.

Tết của ngày bé ấy sao thật giản đơn.

Chẳng có nỗi lo còn vương trên gương mặt của đứa con xa nhà…

Chẳng có nỗi khắc khoải già nua trên gương mặt ba mẹ khi mỗi qua lại già thêm một tuổi…

Chỉ có nụ cười chẳng hề vơi đi trên gương mặt háo hức đón chờ ngày Tết. Bao năm qua đi, tôi vẫn như đứa nhỏ đợi ngày Tết đến…

© Đoàn Hòa – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?

Thế nào là tình yêu?

Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?

Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi

Hôm nay em cưới rồi

Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…

Mẹ ơi, con xin lỗi…

Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.

Học cách quên em

Học cách quên em

Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

back to top