Những ngày Tết đong đầy
2017-01-28 01:35
Tác giả:
Mẹ không chọn cho mình những ngày nghỉ Tết nhộn nhịp, mẹ không dám diện những bộ quần áo mới, tinh tươm và mẹ cũng không bao giờ dám bỏ công việc chợ búa, mưu sinh của mình, vì mẹ biết ngày Tết của mẹ chẳng thể nào vui hơn nếu không bán hết hàng, và sắm quần áo mới cho con.
Cô ơi! Cái ấm này bao nhiêu đây ạ? Cái bình này thì sao? Cái này nữa? Mẹ giật mình tỉnh dậy trong giấc ngủ vội vàng trưa 30 Tết, mẹ lại vội vã với công việc của mình, công việc mà gần 30 năm nay mẹ vẫn làm cho dù chỉ vài giờ nửa là đến thời khắc giao thừa thiêng liêng. Mẹ thường nói cái nghề của mình là ngồi “đầu đường xó chợ” nhưng không thể hiểu bằng nghĩa bóng mà phải hiểu bằng nghĩa đen, vì góc chợ đó là nơi mà mẹ mưu sinh hằng ngày, đem về những hạt gạo ngọc ngà bằng mồ hôi nước mắt chân chính của mẹ, mẹ đâu được đi học đầy đủ, mẹ đâu được những ưu ái ở đời, mẹ tự kiếm cho mình cái “nghiệp” nhỏ nhoi này.
Lấy bố khi tròn 18 tuổi, chỉ với hai bàn tay trắng và căn nhà đắp bùn nho nhỏ, kinh qua bao nhiêu nghề làm thuê cuốc mướn, mẹ bén duyên với việc buôn bán, được tự do trên chính đôi tay của mình, và cũng từ đó con làm quen với cái Tết của những gia đình đi buôn bán nhỏ.

Cái rét bám riết Hà Nội ròng rã mấy tháng trời, rét làm cho cây cối không buồn cựa quậy, rét làm cho nhịp sống như chậm lại. Một giờ sáng, mẹ phá vỡ màn đêm yên tĩnh, trở dậy với ước mơ của mình là lo cho con có một cái Tết đượm đầy như bao bạn bè của con. Mẹ mong ngày Tết đến và mẹ cũng sợ ngày Tết qua, đó là ngày mẹ có thể gồng gánh được nhiều hơn, hàng bán chạy hơn và được nhìn thấy nụ cười con rộn ràng hơn. Dòng người nô nức đi sửa soạn đón Tết, nào là đào, là quất, là bánh kẹo, đèn đóm… rất nhiều, cứ lần lượt lướt qua mắt mẹ vun vút, nhưng với mẹ, chợ Tết là một trận địa và mẹ cần chiến thắng trận địa đó rồi gom góp những đồng bạc lẻ mang về tổ ấm cho con. Mẹ cũng ước được đèo con kẽo kẹt trên chiếc xe đạp, rồi chọn cho con những bộ quần áo mới nhất, rực rỡ nhất, rồi cùng gia đình dọn dẹp lại nhà cửa, bàn thờ nhưng ước mơ đó mãi chỉ là ước mơ thứ hai sau ước mơ mưu sinh miếng cơm manh áo.
Khách đến mua hàng càng thêm đông, hình như ai cũng đang rất hối hả chuẩn bị nốt những món đồ cuối cùng cúng giao thừa, đèn nhà nào nhà ấy sáng loáng và lấp lánh, những ánh đèn của ngày đoàn viên. Chiều đã ngả bóng, bóng mẹ như dài thêm khi mặt trời lặn. Mặt trời ngày cuối năm thật lạ lùng, có nắng nhưng rất lạnh, nắng không đủ để làm hồng đôi bàn tay đang tim tím của mẹ. Những câu mời chào đon đả dành cho người khách hàng khó tính nhất, kể cả những ngày cuối năm đôi khi mẹ vẫn nhận lại những lời khó nghe và cả kiêu căng của họ.
Rồi cơn mưa cuối đông chợt đến, mẹ vội vã mặc áo mưa cho đống hàng của mình mà quên mặc cho chính mình, để rồi những hạt mưa lấm thấm và chắc chắn là giá buốt bám đầy mái tóc mẹ, rồi bất chợt, một nhành hoa đào bay từ đâu tới vương trên tóc mẹ, mùa xuân đã điểm rồi đó mẹ ạ. Cơn mưa nhỏ qua nhanh, mẹ lại trở về với tất bật chợ búa, chỉ còn vài giờ nữa thôi, mẹ cần bán hết hàng để còn về với gia đình, nhưng mẹ cứ đinh ninh rằng “có bán được hết hàng không nhỉ?”.

Nhà mình không có nhiều khái niệm về dọn nhà, sắm Tết, quần áo mới, điều đó con cũng quen rồi, và dường như nó chỉ mang tính hình thức thôi mẹ, người ta bảo “30 vẫn chưa phải là Tết” nhưng với nhà mình 26 đến 30 là Tết mẹ nhỉ? Cả nhà cứ vội vã với phiên chợ cuối năm vì Tết đơn giản là được ở gần nhau, tỏa cho nhau hơi ấm, tình thân điều mà những ngày con theo học trên thành phố con không thể có.
Đoạn đường đang vắng dần. Mười người, rồi năm người, rồi một người, hình như mọi gia đình đang chuẩn bị cho bữa ăn tất niên, lúc đó nhà ta mới thu dọn lại những hàng hóa còn thừa và cùng nhau về nhà, bố hỏi mẹ “may mà cũng bán gần hết hàng em nhỉ? Nhà mình về ăn Tết thôi”, nhìn lại mấy món đồ mẹ mua vội lúc chập choạng tối chỉ có dăm ba gói kẹo, gói đỗ tương nhưng may sao mẹ cũng kịp mua được một con gà cúng giao thừa, còn cây quất, bố xin khéo của chủ quất bán ế, thôi thì “nhà người ta có nhiều dung nhiều, nhà mình có ít cắm cây bé này thôi”. Ngôi nhà bắt đầu sáng đèn, mẹ đổ ra một sô tiền lẻ chỉ toàn tờ năm ngàn, mười ngàn… rồi cả nhà quây quần bên nhau đếm tiền, có những đồng tiền mới, tiền cũ, tiền khô, tiền ướt và cả những đồng ướt vì nước mắt của mẹ nhỏ xuống vì hạnh phúc.
Bố đi chuẩn bị bữa cơm tất niên, con thì lon ton dọn qua ngôi nhà cấp bốn xộc xệch. Còn cả bó hoa tươi nữa chứ, ngày Tết không thể thiếu hoa được, con vội tân trang cho ngôi nhà bằng lọ hoa tươi thắm, chắc các cụ nhà mình cũng không trách sơ sài đâu mẹ nhỉ, vì bươn chải mưu sinh đã cướp đi mọi thời gian nghỉ ngơi, sắm sửa của bố mẹ rồi.

Tiếng pháo giao thừa, thời khắc chuyển giao đối với nhà mình chỉ như một cơn mê hấp tấp, bố vội vã làm được mâm cơm cúng giao thừa và thế là một ngày mới lại bắt đầu, một tháng mới lại bắt đầu, một năm mới lại bắt đầu.
Có lẽ trong con mắt trẻ thơ, ngày Tết thật là thú vị, ngày được chơi thỏa thích mà không ai mắng nhưng trong mắt mẹ và cả những bà mẹ “bần hàn thừ thuở hàn vi” thì ngày Tết vừa là cơ hội vừa là thách thức để các mẹ đem về cho gia đình mình cái Tết đong đầy nhất.
Rồi, đến một ngày con trưởng thành và xây dựng gia đình nhỏ mẹ cũng không chịu nghỉ ngơi cho tuổi già thanh đạm, mẹ vẫn là người đón tiếng gà gáy sớm nhất và chào hoàng hôn muộn nhất. Mẹ chỉ mong xã hội sẽ bớt đi những người cơ cực, bớt đi những gánh hàng rong, bớt đi những trẻ em tật nguyền, mẹ mong một xã hội an toàn, bình đẳng và ấm áp hơn cho dù đó không phải là những ngày Tết Xuân.
© Nguyễn Văn Công – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.







