Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đừng đổ thừa cho bố chỉ vì bản thân còn kém cỏi

2018-06-27 01:30

Tác giả:


Nếu chúng ta có kém cỏi, đó là lỗi của chúng ta. Đừng đổ thừa cho bố đã không dành nhiều tiền của, thời gian cho mình, cũng đừng nói vì khi xưa bố cũng không tài giỏi. Bố khắc khổ mà chúng ta vẫn lớn lên. Nếu chúng ta có tài giỏi, đó là may mắn của chúng ta. Đừng tự cao Con hơn cha nhà mình có phúc. Bởi, sinh ra và nuôi lớn một người tài giỏi. Bố còn vĩ đại hơn gấp vạn lần

***

Tháng 6, khi nắng dát vàng khắp các con đường, ngõ phố cũng là lúc các bạn học sinh cuối cấp bắt đầu bước vào kỳ thi quan trọng của cuộc đời – kỳ thi tốt nghiệp và đại học.

Mỗi sáng đi qua con đường này, tôi đều bắt gặp không ít hình ảnh những ông bố bà mẹ ngồi la liệt hai bên đường để chờ con thi. Tôi bất chợt nhớ đến mẹ tôi, nhớ đến những ngày nóng hầm hập của tháng 6 trong phòng thi và ánh mắt chờ mong của mẹ ở ngoài.

Có lẽ chúng ta ai cũng đã từng được bố hoặc mẹ đưa đi thi và chờ đợi như thế, nhưng mấy ai hiểu được đằng sau sự chờ đợi không quản ngại nắng nôi vất vả ấy là tấm lòng của những bậc cha mẹ. Thế nhưng không ít người lại tỏ ra thất vọng, buồn bã và cáu gắt với bố mẹ mỗi khi không làm được bài. Vốn dĩ bố mẹ chẳng phải là nguyên nhân gây ra thất bại ấy mà tự chính các bạn, vậy vì sao lại đổ lỗi cho bố mẹ. Nhà văn trẻ Nguyễn Ngọc Sơn (Sơn Paris) đã có những chia sẻ vô cùng ý nghĩa và chân thành trên trang cá nhân nhận được phản hồi tích cực từ cộng đồng trẻ.


Ảnh minh họa: Kênh 14

“Ra khỏi phòng thi, bố lẽo đẽo cầm chiếc mũ cối chạy theo cô bé, "Con làm được bài không?", "Có ôn đúng tý nào không?", "Liệu được mấy điểm"... Cô bé không nói gì, chỉ quay ngoắt lại nhìn bố, mặt nặng mày nhẹ...

Bố im lặng...

Nhìn cảnh hàng người dạt bên đường, tưởng chừng như cái nắng tháng Bảy đã sấy khô cả ngần ấy sinh thể. Lại nhớ mùa thi năm ấy, nắng cũng oi ả nhưng không gay gắt như bây giờ, bố thấp thỏm ngoài cổng trường, cố kiễng sau đoàn người tìm con. Lúc thi xong, con cũng mệt chẳng muốn trả lời, nhưng vẫn tự khích lệ mình, và cả bố: "Con làm cũng được. Chắc sẽ không trượt đâu bố!"

Thế là bố quên hết cả lưng áo ướt sũng mồ hôi, quên hết cái nắng làm da bố đen sạm cả đi, cả nỗi lo ứa trong khóe mắt. Trên đường về, bố không nói, nhưng con lạ thừa gì, bố lo lắng hơn cả con.

Ngồi trong phòng thi áp lực một, thì thời gian trông chờ bên ngoài của bố còn đằng đẵng gấp mười. Ai bảo chỉ có các con vất vả ôn luyện, nhiều đêm, bố cũng thức cùng ánh đèn phòng học của con, cũng nằm đọc lại bảng tích phân, bảng logarit rồi những công thức loằng ngoằng dằng dặc. Chỉ có điều, mắt bố đã mờ, trí nhớ cũng chẳng còn đủ tốt để định hình về bao nhiêu thứ ấy.

Bố toàn tâm toàn ý lo cho con. Thế cũng đủ gian nan đoạn trường rồi.

Vì thế, tuyệt nhiên đừng bao giờ nổi cáu với bố. Chúng ta đều chưa làm được gì cho vĩ nhân ấy.

Nếu chúng ta có kém cỏi, đó là lỗi của chúng ta. Đừng đổ thừa cho bố đã không dành nhiều tiền của, thời gian cho mình, cũng đừng nói vì khi xưa bố cũng không tài giỏi. Bố khắc khổ mà chúng ta vẫn lớn lên. Thật ra, bố có phép màu.

Nếu chúng ta có tài giỏi, đó là may mắn của chúng ta. Đừng tự cao Con hơn cha nhà mình có phúc. Bởi, sinh ra và nuôi lớn một người tài giỏi. Bố còn vĩ đại hơn gấp vạn lần.

Đừng quên nhé...

Khi chúng ta thành công, hàng trăm người tung hô cho niềm vui ấy. Đừng quên bố cũng đang khóc vi tự hào.

Khi chúng ta thất bại, trắng tay hay cơ cực, tất cả đã rời bỏ ta. Đừng quên nhé, bố vẫn ở phía sau, quay mặt khóc vì thương con.”


Nhớ ngày ấy tôi đã từng kiên quyết rằng mình đã lớn, đã trưởng thành và nhất định đòi tự mình đi thi. Mẹ tôi chỉ cười mà không nói gì. Thế nhưng sáng hôm sau, mẹ vẫn dậy sớm, cùng tôi sửa soạn và đến địa điểm thi.

Tôi bảo mẹ cứ về, gần đến giờ thì đến đón tôi khỏi nắng. Ở địa điểm thi có rất nhiều bảo vệ nên họ chẳng cho mọi người ngồi đợi đông quá đâu. Mẹ ậm ừ, thế nhưng rồi lại ngồi ngay bên đường để đợi tôi. Mẹ bảo rằng chẳng yên tâm nên cùng các bác ngồi đợi luôn. Khoảng thời gian chờ đợi với mẹ chẳng phải là quá dài so với cả cuộc đời nuôi nấng tôi, thế nhưng đó lại là khoảng thời gian quá lâu để chờ đợi sự thành công của con cái. Thế nên với mẹ, nó quan trọng và ý nghĩa hơn bất cứ điều gì. Mẹ có thể bỏ ra buổi chợ, mặc kệ mùa màng đang giục giã ngoài đồng, thế nhưng mẹ chẳng bao giờ bỏ qua những bước đi của tôi trên con đường dài này.

Vậy nên, đừng bao giờ đổ lỗi cho mẹ, cho bố hay cho bất cứ ai về những sai lầm, thất bại của bạn. Bởi vì chúng ta còn nợ những bậc vĩ ấy nhân rất nhiều điều đấy, bạn ạ!

Thông tin về Sơn Paris:

Nguyễn Ngọc Sơn còn được gọi là Sơn Paris là một trong những gương mặt trẻ tiêu biểu hiện nay. Từng là Thủ khoa Pháp ngữ Học viện Ngoại giao Việt Nam, Gương mặt sinh viên Việt Nam tự tin tỏa sáng, Giải nhì Tài năng tiếng Pháp 2012, Giải nhất Tìm kiếm tài năng dẫn chương trình, đạo diễn của nhiều chương trình, sự kiện dành cho sinh viên, thủ lĩnh của nhiều hoạt động thiện nguyện ý nghĩa.

Trong lĩnh vực văn học, Sơn Paris khiến người đọc ấn tượng bởi  Trót lỡ chạm môi nhau (Top 15 đầu sách bán chạy nhất năm 2014)/ Tiểu thuyết 16+ “Muốn khóc thật to” (Tái bản sau 10 ngày ra mắt độc giả cả nước)... Nhiều bài viết, chia sẻ của Sơn Paris trên trang cá nhân nhận được sự đồng tình của cư dân mạng bởi lời văn thiếu phục và sự đồng cảm với suy nghĩ của người trẻ.

© Đoàn Hòa - blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?

Thế nào là tình yêu?

Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?

Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi

Hôm nay em cưới rồi

Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…

Mẹ ơi, con xin lỗi…

Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.

Học cách quên em

Học cách quên em

Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

back to top