Nỗi lòng mẹ tôi
2017-09-08 01:14
Tác giả:

Nuôi đủ năm con với một chồng
Lặn lội thân cò khi quãng vắng
Eo sèo mặt nước buổi đò đông"
Đọc bài thơ “Thương vợ”, tôi thấy mẹ thật giống như bà vợ của nhà thơ Tú Xương. Đã bao năm trôi qua, cuộc sống tấp nập cứ cuốn con người vào vòng xoáy mưu sinh. Mọi thứ nhanh chóng trôi nhanh đến khi quay đầu nhìn lại mới nhận ra tóc mẹ đã bạc hơn trước, mắt mẹ đã nhiều nếp nhăn hơn.
Mẹ tôi cũng nuôi đủ năm con, xã hội thời đó và bây giờ cũng có khác gì nhau mấy. Con người vẫn phải lo cái ăn, cái mặc hàng ngày. Khó nhọc và khổ cũng có dăm bảy đường. Bố tôi kể từ khi hai anh trai tôi mất thì cũng chẳng còn quan tâm đến mấy chị em tôi nữa, suốt ngày ông chỉ say sưa rồi đêm về lại mắng mỏ, thậm chí là đánh mẹ. Hồi nhỏ, cứ mỗi khi nhìn thấy cảnh đó tôi chỉ biết núp sau cánh cửa mà khóc, thương mẹ nhưng không thể làm gì được vì tôi còn nhỏ quá.

Hàng ngày khi tôi còn đang ngủ thì mẹ đã dậy sớm đi làm, ngày nắng cũng như mưa mẹ chẳng được nghỉ ngơi. Nhiều khi tôi nghĩ và thấy xót xa trong lòng, tôi biết là mẹ lúc nào cũng thương các con, mẹ biết tôi chịu nhiều thiệt thòi vì vừa đi học lại vừa phải đi làm nhưng đó có đáng là gì so với sự hy sinh cho con cái cả cuộc đời. Tôi thấy mình còn mắc phải nhiều sai lầm và tôi đã tự hứa với lòng mình dù sau này có ra sao tôi cũng sẽ luôn muốn được ở bên mẹ, tôi không muốn phải xa mẹ nữa. Tôi muốn báo đáp những công ơn mà mẹ đã dành cho tôi, những lời mẹ khuyên bảo. Phải và nếu như có kiếp sau và những kiếp sau đi nữa tôi lúc nào cũng muốn được là con của mẹ, được mẹ ôm mãi trong vòng tay yêu thương.
© Bùi Thị Dung – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Thích ứng với cô đơn
Những chuyện ngày xưa kể nhau nghe hằng tuần đã trở thành những thước phim tồn đọng, và chính chủ cũng đang dần quên đi những nỗi đau chứa đựng bên trong đó mất rồi.

Nếu có kiếp sau... chỉ mong hai chữ “tương phùng”
Với cô, anh là khoảng trời bình yên sau bao giông bão của cuộc đời. Để rồi thương nhau.

Hành trình chữa lành và sống sót sau chia tay
Thi thoảng, mình lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp với người ấy, rồi lại tự đặt ra vô vàn câu hỏi, kiểu nếu như mình đã làm khác đi, nếu như mình kiên nhẫn và vị tha hơn, nếu như người ấy chịu thay đổi đi một chút nhỉ…

Mùa đót chổi
Hân thương các học trò của mình. Tình thương yêu của Hân, một cô giáo miền xuôi vượt đèo, lội suối lên gieo chữ nơi miền ngược suốt ba năm nay là cố gắng dạy cho các em viết được những nét chữ nắn nót, vuông vắn, biết đọc ê a đánh vần hay những phép tính, bài toán đơn giản.

Nơi trái tim khao khát về
Cứ như vậy, trong vòng xoáy vội vã, không ngừng của cuộc sống, cô và Phát dường như sống chậm lại, chia sẻ những cung bậc đường đời, cảm nhận niềm vui bình dị của tình bạn.

Mùa cao su thay lá
Khung cảnh vừa nên thơ lại vừa huyền bí. Dễ nhận ra, đây mới là hương sắc của Tây Nguyên vậy.

Nhặt lá mai ngày tết
Họ bảo: mai cũng cần thay lá để đón xuân giống như con người được khoác lên mình bộ quần áo mới đầu năm vậy. Họ nói trong điệu hồ hởi, phấn khởi rồi bắt đầu công việc quan trọng của mình.

Những mảnh ký ức (Phần 7)
Mẹ cáu vì tôi bướng và ngang ngạnh nên cứ thế cầm cả cái chổi quật, tôi thì lỳ nhất định không xin. Cứ thế mẹ quật nát cả cái chổi, còn tôi bỏ ăn lên trốn trên gác thượng hờn dỗi và nức nở…

Những mảnh ký ức (Phần 6)
Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!