Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có mẹ có cha có cả thế gian này...

2017-09-05 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Lớn lên ai cũng muốn đi xa, đi tới những nơi xôn xao đẹp đẽ để sống và tận hưởng chứ không phải quay về nhà gặp cha gặp mẹ trong mái nhà lổn nhổn, tạp nham khói bụi và bồ hóng ám đen. Hình như chỉ khi chồn chân mỏi gối, khi chẳng có nơi nào để chứa chấp bao nỗi buồn cùng cực, mới quay về rưng rức bên vai mẹ, nghe mẹ dỗ dành ầu ơ như thuở còn nằm nôi.

***

 Có mẹ có cha có cả thế gian này...

Những ngày đầu tháng bảy, trời Đà Nẵng tự nhiên trái tính trái nết, đứa con gái của mẹ cứ thế mà cũng khó ưa theo. Bao nhiêu là mớ cảm xúc hỗn độn cứ quấn lấy trái tim của con khiến nó đôi lần lắc đầu nhăn nhó. Nào là nhớ, là thương, là giận...

Giận ai? Con cũng không biết! Con đã xa rời vòng tay ba mẹ từ lâu mà cứ viện cớ rằng mình yếu đuối để nấp trong lòng mẹ mà cứ mãi không chịu lớn.

Bên ngoài trời đang mưa, từng hạt, từng hạt nặng trĩu như lòng con lúc này mẹ ạ. Mấy chị em con lớn lên ai cũng muốn đi xa, đi tới những nơi xôn xao đẹp đẽ để sống và tận hưởng chứ không phải quay về nhà gặp cha gặp mẹ trong mái nhà lổn nhổn, tạp nham khói bụi và bồ hóng ám đen. Hình như chỉ khi chồn chân mỏi gối, khi chẳng có nơi nào để chứa chấp bao nỗi buồn cùng cực, mới quay về rưng rức bên vai mẹ, nghe mẹ dỗ dành ầu ơ như thuở còn nằm nôi.

Lúc mới vào đại học, con bị giày vò bởi nỗi nhớ nhà đến cháy ruột cháy lòng. Bây giờ, quen dần với cuộc sống xa nhà, nỗi nhớ không còn cồn cào như trước, con tạm cất nỗi nhớ vào một góc nào đó trong tâm hồn. Con không biết rằng nỗi nhớ vẫn giày vò bố mẹ đến tận bây giờ, từ khi chúng con còn bé và khi chúng con lớn rồi thì nỗi nhớ càng lúc càng nhiều hơn chứ chẳng vơi bớt đi chút nào. Mẹ chỉ trông ngóng mỗi dịp nghỉ lễ dài các con sẽ trở về nhà. Mẹ sẽ để dành con gà, con cá, những thứ ngon nhất cho con ăn.

Ngày mẹ bằng tuổi con bây giờ đã chấp nhận đời bươn chải. Con bằng tuổi mẹ ngày ấy vẫn nâng niu những giấc mộng viển vông. Con có hiểu được gì đâu về những đắng cay, vẫn thường ngày tự giam mình trong xó lòng buồn chưa tới độ. Tuổi hai mươi của mẹ là gian truân, vất vả. Hai mươi, con vờ lạc lõng giữa cô đơn…

 Có mẹ có cha có cả thế gian này...

Hôm rồi thấy mẹ cầm tờ báo mà nheo mắt khổ sở, ngày tháng đi mau mẹ con đâu còn trẻ. Nhan sắc và xuân xanh qua đi bởi bao lo toan vất vả cho gia đình. Con cứ ước giá có thể níu lại năm tháng làm tan đi mấy vạt chân chim đồi mồi và nhuộm xanh đám tóc đang nhá nhem phai màu kia. Con chỉ mong mấy chị em con không là nỗi lo, là gánh nặng, là tiếng thở dài mỗi khi ba mẹ nghĩ về. Biết rằng yên tâm toàn vẹn ắt khó lắm, cứ trăm bề thể nào mẹ cũng chọn ra cớ để mà lo. Nỗi lo kéo dài bất tận cho đến khi đi hết cuộc đời. Nghĩ về cuộc đời vô thường con lại lo, đời trước cách đời sau chỉ một hơi thở mong manh ai ngờ.

Có lần, con thấy mình tan nát từ một câu nói bâng quơ của đứa bạn “mình không có mẹ”. Bạn nói nhẹ nhàng thôi, như cái sự đớn đau ấy đã qua lâu rồi nhưng trong ánh mắt vời vợi ấy, giọt nước mắt đang chần chừ chực rơi. Câu nói buông ra mà biết rằng phía sau ấy bầu trời của bạn khép lại một nửa, con đường hẹp đi, tình yêu cũng khuyết.

Khi đã vào đời, hiểu rằng cuộc đời đông đúc lắm mà lòng người chật hẹp, bậc làm con càng thấm thía rằng chẳng ai yêu thương và hy sinh cho mình vô điều kiện như mẹ, như cha. Thế nên, lễ Vu Lan là dịp nhắc nhở người ta thôi chật vật quay quắt kiếm sống để hướng về cha mẹ, nhớ ơn sinh thành dưỡng dục. “Hãy yêu đi khi mẹ còn đây” bởi đến khi về trời có đốt bao tiền vàng cũng chỉ là tro bụi, cài bông hồng trắng lên ngực mới nuối tiếc muộn màng.

Tự nhủ rằng, niềm hạnh phúc bây giờ của chúng con, đơn giản là có mẹ có cha, có cả thế gian này…

© Mỹ Thiệp – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top