Vu lan năm nay vắng bóng nội
2015-08-26 16:54
Tác giả:
Thu đến khi con người bắt đầu quen với cái thời tiết se lạnh, nhưng vẫn có chút nắng gió nhẹ nhàng. Tháng tám cũng lưng chừng giữa những mộng mơ, xinh đẹp và ấm áp. Thời tiết đó nên ai cũng trang bị cho mình những chiếc áo len mỏng khoác khi đi ra đường. Và thu đến cũng báo hiệu cho một mùa Vu lan nữa lại về.
Hôm nay mới là ngày mồng một mà không khí ngày hội Vu lan đã lan khắp cả thành phố. Tôi thấy người ta bắt đầu đi treo cờ Phật Đản. Các quý bác quý cô phật tử nhộn nhịp chen chân nhau đi mua đồ để về trang trí ở các ngôi chùa, nào là đèn lồng, đèn hoa đăng, nào là trà, hoa, trái mỗi thứ mỗi loại muôn hình muôn vẻ. Các chị em oanh vũ, thiếu nữ thì đang luyện tập cho mình những tiết mục văn nghệ để cúng dường Đức Phật nhân ngày lễ lớn này.
Tôi nhớ lúc còn tấm bé đã theo chân bà nội đến chùa để lễ Phật và làm lễ sám hối. Lần đầu có vẻ dè dặt và nhút nhát trước khung cảnh và nghi thức người ta làm lễ ở chùa, nhưng cũng dần quen thuộc và thích nghi thì tôi cứ réo nội đi chùa mãi. Nội nói “chùa mình ở quê lại chưa có các quý thầy cô về ở nên chỉ được làm lễ vào tối 30 mồng 1 và ngày 14, 15 hàng tháng thôi”. Và còn nhắc nhở tôi chùa là nơi thanh tịnh và trang nghiêm nên phải đi đứng khoan thai, nhẹ nhàng và nói năng nhã nhặn.

Nội còn bảo rằng một năm có hai ngày lễ lớn đó là lễ Phật Đản được tổ chức vào rằm tháng 4 và lễ Vu Lan tổ chức vào rằm tháng 7. Lễ Vu lan xuất phát từ sự tích về Bồ tát Mục Kiền Liên đại hiếu đã cứu mẹ của mình ra khỏi kiếp ngạ quỷ, cũng là dịp con cái báo hiếu cha mẹ, để tìm về nguồn cội yêu thương, như truyền thống lâu đời của người Việt vốn trọng những tấm lòng thảo thơm ấy. Năm nào rằm tháng 7 tôi cũng về quê để chở nội lên chùa tụng kinh, dự lễ hoa hồng cài áo và dự lễ cầu siêu cho các vong linh được siêu thoát.
Chùa quê tôi tuy nhỏ bé và đơn sơ nhưng khâu trang trí chùa nhìn rất đẹp mắt và không kém phần long trọng. Mỗi khi đến chùa cái tâm như được mở rộng ra thư thái và an yên đến lạ, từng câu kinh kệ hòa quyện vào khung cảnh bình yên ấy không những tôi mà mọi phật tử ở đây có một cảm giác thật thoải mái, an lạc và thoát tục, không màng vướng bận với những chuyện người, chuyện đời.
Năm nay tôi lên chùa một mình, chùa năm nay vắng bóng nội, vắng bóng người mà tôi luôn trao trọn tình yêu thương, thứ tình cảm thiêng liêng và gắn bó đã 24 năm trời. Nhìn những cụ bà cũng trạc phần bằng tuổi nội, tôi thấy nhớ nội vô cùng, nội đã xa tôi 213 ngày vì căn bệnh quái ác. Giá như lúc này có nội như mọi năm thì tôi và nội cùng nhau phụ làm việc vui vẻ ở chùa cùng mọi người.
Hôm nay ngày đầu tháng 7, ánh nắng mặt trời cũng rực lên và long lanh bám lên từng âm thanh ban mai thật nhẹ nhàng, dịu ngọt. Không khí thật trong lành và yên ắng tôi trở về chùa thấy chùa thât đông vui, có nhiều Phật tử nhìn rất lạ, có nhiều em nhỏ và các anh chị phật tử mà tôi chưa từng gặp gỡ. Có những chú, bác hỏi thăm tôi sao lâu nay không ghé chùa. Vì công việc ở xa nên thỉnh thoảng tôi mới ghé về thăm chùa. Vậy là một mùa Vu lan nữa lại về, trên ngực tôi sẽ cài lên một bông hoa hồng đỏ thắm, năm nay lễ Vu lan buồn vì thiếu vắng hình bóng nội.
© Phuong Tran – blogradio.vn
Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tình anh công sở 4.0 - Làm điều mình thích hay học cách yêu thích điều mình làm?
Cuốn sách đề cập đến những vấn đề mới về việc làm trong thời đại 4.0, khi mà trí tuệ nhân tạo khiến thị trường lao động trở nên khốc liệt hơn. Tác giả muốn nhắn nhủ tới người đọc, muốn trở thành nhân viên không thể, chúng ta nên biết tận dụng công nghệ, biến nó thành trợ thủ đắc lực.

Dòng sông thấu cảm
Nói vậy thôi chứ ai cũng biết chị hai là điểm tựa của chị, là người có thể thấu hiểu có thể thấu cảm mọi điều nơi chị. Dù là đắng hay ngọt dù là mưa hay nắng thì chị hai vẫn bên cạnh bao năm tháng như dòng sông quê nhà cho chị trút vào hết cõi lòng.

Bạn đón bình minh như thế nào?
Cô ngồi sau xe anh, bàn tay siết nhẹ vào áo khoác. Hơi ấm từ chiếc áo lan tỏa, không chỉ xua tan cái lạnh của cơn mưa mà còn khiến trái tim cô rung lên một nhịp lạ lẫm.

Lỡ một nhịp thương
Người con trai từng ôm cô mỗi đêm, từng hứa sẽ không bao giờ buông tay, giờ đây lại là người tàn nhẫn đẩy cô xuống vực sâu nhất. Anh ấy đã từng bảo rằng giúp cô nhặt tình mảnh vỡ của con tim. Thật nực cười, khi chính anh ta lại là người khiến nó tan nát thành từng mảnh vỡ, hết lần này tới lần khác.

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu
Mặc dù đọc rất nhiều bài về tiết kiệm, lối sống tối giản, cách chi tiêu thông minh nhưng càng đọc, tôi càng nhận ra: Chỉ biết tiết kiệm từng đồng không khiến chúng ta giàu lên. Trái lại, có những tư duy sai lệch âm thầm "rút cạn" túi tiền của phụ nữ, khiến họ suốt đời mắc kẹt trong nỗi lo tài chính.

Chỉ là quá khứ mà thôi
Đôi khi, chia tay không phải là kết thúc mà nó là khởi đầu cho cuộc tìm kiếm hạnh phúc thật sự của bản thân bạn. Có thể bạn sẽ phải đau khổ trong một thời gian nhưng nỗi đau rồi sẽ vơi đi nếu bạn chấp nhận nó.

Tiếng thở dài
Cứ mỗi độ tháng tư sang lại chạnh lòng nhớ anh hai! Nhớ luôn những anh trai làng đã ra đi không bao giờ trở lại, khác với lời hứa hẹn khi đất nước hòa bình sẽ trở về như trong thư đã viết. Bây giờ đã hòa bình thế bóng dáng các anh đâu khi quê hương vẫn đợi! Cha Mẹ già còn chờ trông?

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà
Tuổi thơ tôi có “thâm niên” chăn bò đến gần cả 10 năm. Và trong khoảng thời gian “dằng dặc” ấy, dẫu ngày nắng hay mưa, đông hay hè,… có khi chỉ thoáng chốc, có khi nguyên cả buổi chiều, chẳng ngày nào, tôi không có mặt ở bên bà.

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?
Đối với chúng ta, những con người bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường thì học chính là con đường nhanh nhất, dễ đi nhất để chúng ta thay đổi số phận.