Phát thanh xúc cảm của bạn !

Vu lan năm nay vắng bóng nội

2015-08-26 16:54

Tác giả:


blogradio.vn - Năm nay tôi lên chùa một mình, chùa năm nay vắng bóng nội, vắng bóng người mà tôi luôn trao trọn tình yêu thương, thứ tình cảm thiêng liêng và gắn bó đã 24 năm trời.

***

Thu đến khi con người bắt đầu quen với cái thời tiết se lạnh, nhưng vẫn có chút nắng gió nhẹ nhàng. Tháng tám cũng lưng chừng giữa những mộng mơ, xinh đẹp và ấm áp. Thời tiết đó nên ai cũng trang bị cho mình những chiếc áo len mỏng khoác khi đi ra đường. Và thu đến cũng báo hiệu cho một mùa Vu lan nữa lại về.

Hôm nay mới là ngày mồng một mà không khí ngày hội Vu lan đã lan khắp cả thành phố. Tôi thấy người ta bắt đầu đi treo cờ Phật Đản. Các quý bác quý cô phật tử nhộn nhịp chen chân nhau đi mua đồ để về trang trí ở các ngôi chùa, nào là đèn lồng, đèn hoa đăng, nào là trà, hoa, trái mỗi thứ mỗi loại muôn hình muôn vẻ. Các chị em oanh vũ, thiếu nữ thì đang luyện tập cho mình những tiết mục văn nghệ để cúng dường Đức Phật nhân ngày lễ lớn này.

Tôi nhớ lúc còn tấm bé đã theo chân bà nội đến chùa để lễ Phật và làm lễ sám hối. Lần đầu có vẻ dè dặt và nhút nhát trước khung cảnh và nghi thức người ta làm lễ ở chùa, nhưng cũng dần quen thuộc và thích nghi thì tôi cứ réo nội đi chùa mãi. Nội nói “chùa mình ở quê lại chưa có các quý thầy cô về ở nên chỉ được làm lễ vào tối 30 mồng 1 và ngày 14, 15 hàng tháng thôi”. Và còn nhắc nhở tôi chùa là nơi thanh tịnh và trang nghiêm nên phải đi đứng khoan thai, nhẹ nhàng và nói năng nhã nhặn.

vu lan vắng bóng nội

Nội còn bảo rằng một năm có hai ngày lễ lớn đó là lễ Phật Đản được tổ chức vào rằm tháng 4 và lễ Vu Lan tổ chức vào rằm tháng 7. Lễ Vu lan xuất phát từ sự tích về Bồ tát Mục Kiền Liên đại hiếu đã cứu mẹ của mình ra khỏi kiếp ngạ quỷ, cũng là dịp con cái báo hiếu cha mẹ, để tìm về nguồn cội yêu thương, như truyền thống lâu đời của người Việt vốn trọng những tấm lòng thảo thơm ấy. Năm nào rằm tháng 7 tôi cũng về quê để chở nội lên chùa tụng kinh, dự lễ hoa hồng cài áo và dự lễ cầu siêu cho các vong linh được siêu thoát.

Chùa quê tôi tuy nhỏ bé và đơn sơ nhưng khâu trang trí chùa nhìn rất đẹp mắt và không kém phần long trọng. Mỗi khi đến chùa cái tâm như được mở rộng ra thư thái và an yên đến lạ, từng câu kinh kệ hòa quyện vào khung cảnh bình yên ấy không những tôi mà mọi phật tử ở đây có một cảm giác thật thoải mái, an lạc và thoát tục, không màng vướng bận với những chuyện người, chuyện đời.

Năm nay tôi lên chùa một mình, chùa năm nay vắng bóng nội, vắng bóng người mà tôi luôn trao trọn tình yêu thương, thứ tình cảm thiêng liêng và gắn bó đã 24 năm trời. Nhìn những cụ bà cũng trạc phần bằng tuổi nội, tôi thấy nhớ nội vô cùng, nội đã xa tôi 213 ngày vì căn bệnh quái ác. Giá như lúc này có nội như mọi năm thì tôi và nội cùng nhau phụ làm việc vui vẻ ở chùa cùng mọi người.

Hôm nay ngày đầu tháng 7, ánh nắng mặt trời cũng rực lên và long lanh bám lên từng âm thanh ban mai thật nhẹ nhàng, dịu ngọt. Không khí thật trong lành và yên ắng tôi trở về chùa thấy chùa thât đông vui, có nhiều Phật tử nhìn rất lạ, có nhiều em nhỏ và các anh chị phật tử mà tôi chưa từng gặp gỡ. Có những chú, bác hỏi thăm tôi sao lâu nay không ghé chùa. Vì công việc ở xa nên thỉnh thoảng tôi mới ghé về thăm chùa. Vậy là một mùa Vu lan nữa lại về, trên ngực tôi sẽ cài lên một bông hoa hồng đỏ thắm, năm nay lễ Vu lan buồn vì thiếu vắng hình bóng nội.

© Phuong Tran – blogradio.vn


Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn
yeublogviet

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ánh mắt của tôi không phải ánh ban mai

Ánh mắt của tôi không phải ánh ban mai

Và đó là lúc những trang nhật ký chẳng còn về những chú mèo hay một vài cây nấm nhỏ tôi thấy bên đường nữa, mà là đôi ba chiếc sticker kèm với cậu nhóc nhỏ ngủ gật đã đi vào từng đoạn ký ức mãi không quên của tôi.

Chỉ tôi mới giúp được chính mình

Chỉ tôi mới giúp được chính mình

Trong mỗi bước đi, tôi nhớ về những lúc ngã gục, nhưng cũng không bao giờ quên việc lấy lại đà và đứng dậy vững vàng.

Còn mẹ là còn nơi trở về

Còn mẹ là còn nơi trở về

Cuộc sống sẽ vẫn tiếp tục và quay tròn, và con cũng biết, rồi sẽ có một ngày mẹ già đi, hay thậm chí là con sẽ phải xa mẹ, không còn được ở gần mẹ nữa. Nhưng mẹ ơi, con sợ ngày đó sẽ xảy ra, sợ lắm.

Thu đợi em về

Thu đợi em về

Tàu đi mãi chẳng về ga Tàu đưa em về nơi sỏi đá Em xa ta đất đá phủ thân mình.

Sương à!

Sương à!

Hai Sương nằm trên giường, hai mắt sưng húp, cô khóc không dừng nổi. Cô thương thầm cậu ba từ tấm bé, cậu ba từng cứu mạng cô, cô đã thề quyết gả cho cậu. Nhớ đi nhớ lại, cô vẫn nhớ có mấy lần cậu ba quan tâm, chăm sóc cô dữ lắm mà.

Bà ơi, ở nơi đó bà có nhớ con không?

Bà ơi, ở nơi đó bà có nhớ con không?

Giá như thời gian quay lại để tôi có thể trải qua những ngày vui vẻ, hạnh phúc và dâng trào cảm xúc đó một lần nào nữa. "Bà trên thiên đàng có vui không? Bà ở đó có nhớ con không?".

Nếu là hạnh phúc, muộn một chút cũng không sao

Nếu là hạnh phúc, muộn một chút cũng không sao

Vì cuộc đời này vốn dĩ là những chuyến đi không ngừng nghỉ kia mà, tại mỗi ngã rẽ bạn dều có thể sẽ xa một người mãi mãi. Sau đó bạn có thể lại quen một người, có thể cùng bạn đi đến tận cuối con đường, một người có thể tình nguyện cầm cán ô che chở cho bạn dưới những cơn mưa.

Những chuyến xe

Những chuyến xe

Một chút ký ức ấy quý lắm, nhìn những tán cây xanh rờn, nhắm mắt lại, ông thích thú khi thấy mình lại quay về ngày xưa, ngày mà ông còn phơi phới niềm tin vào cuộc đời sẽ cho ông những điều no đủ, rằng quyết định rời ngành công an để lấy tiền vốn làm ăn sẽ đúng.

“Người nhạy cảm trong thế giới vô cảm” – lời an ủi đến những tâm hồn

“Người nhạy cảm trong thế giới vô cảm” – lời an ủi đến những tâm hồn

Những tâm hồn nhạy cảm có thể tự mình nở rộ như những bông hoa rực rỡ ngoài kia.

Anh trộm nhớ mùa thu

Anh trộm nhớ mùa thu

Anh trộm nhắc mùa thu Lại thấy thương những con đường lá đổ Hoa sữa ngọt vùi mình vào lòng phố Heo may ngập ngừng nhớ nhớ quên quên

back to top