Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sốc khi người yêu là cháu ruột của tình cũ đại gia

2016-05-06 14:22

Tác giả: Giọng đọc: Nhím Xù

Tôi là một cô gái sinh ra trong một gia đình thanh bần nhưng gia giáo ở một vùng quê yên bình. Chính vì sự gia giáo đến mức cổ hủ và gia trưởng của bố mà tôi – một con bé 15 tuổi đã dùng tất cả sự điên khùng bốc đồng của tuổi trẻ để phản đối lại cách sống đã thành khuôn nếp của gia đình. Mẹ tôi là một người phụ nữ hiền lành cam chịu, ở bên bố suốt bao nhiêu năm là ngần ấy năm cúi đầu trước thói gia trưởng của bố, mẹ không có tiếng nói càng không có quyền quyết định những việc lớn trong nhà, sự cam chịu ấy lại được tôi luyện đến mức dạn dày.

Trên tôi có một anh trai và một chị gái – thừa hưởng một sự giáo dục mang tính gia trưởng từ trong trứng nước nên cũng như mẹ, họ răm rắp tuân theo mọi sự sắp đặt của bố. Anh tôi dù đam mê hội họa nhưng rồi lại thi vào khoa Cơ khí của trường Đại học Bách Khoa Hà Nội vì bố muốn thế. Còn chị gái tôi từ bé đến lớn ẵm không biết bao nhiêu là giải thưởng ca hát, chị còn ấp ủ giấc mơ trở thành ca sĩ. Thế nhưng lên cấp III, giấc mơ tắt rụp khi một lần nghe bố phán: “Bố là bố ghét nhất nhìn mấy cô ca sĩ ưỡn ẹo, đúng là xướng ca vô loài”, chị đành ngậm ngùi từ bỏ ước mơ của mình, chấp nhận làm một cô giáo theo đúng ý nguyện của bố. Thậm chí ngay cả người đàn ông mà chị lấ làm chồng cũng là bố chọn. 

Chứng kiến cuộc sống thụ động, bí bách của mẹ, của anh chị dưới sự kìm kẹp của bố, tôi đã quyết mình sẽ sống khác, sống với tuổi trẻ của mình – được làm những gì mà mình thích. Việc đầu tiên tôi làm là cắt phăng mái tóc dài chấm eo theo “khuôn khổ” bố đặt ra và đổi lại bằng một trận đòn nát lưng, thế nhưng đối với tôi đó có thể coi là chiến thắng đầu tiên của mình. Lên cấp 3 bố cũng hướng tôi thi vào Sư phạm, thế nhưng tôi chán ghét cái nghề “bán cháo phổi, gõ đầu trẻ” ấy nên đã âm thầm cố tình đăng ký nguyện vọng 2 vào Sân Khấu Điện Ảnh – tôi muốn làm một diễn viên, sống trong ánh hào quang của nghệ thuật chứ không muốn sống một cuộc sống phẳng lặng nhàm chán mà bố vạch ra. Vậy là tôi cố tình thi trượt Sư Phạm và đậu Sân Khấu điện ảnh với số điểm sít sao. Khi biết kết quả, bố đập tay rầm xuống bàn rồi mắng tôi té tát:

– Mày giỏi lắm, định chống đối theo kiểu này hả? Đã thế thì không học hành gì cả, ở nhà lấy chồng, làm nghề với mẹ mày.

Nghe thấy việc phải lấy chồng khi vừa tròn 18 tuổi, cộng với việc không được theo đuổi đam mê của mình tôi gào lên trong tức tối:

- Bố,bố không có quyền ngăn cản con theo đuổi ước mơ của mình, đây là cuộc sống của con chứ không phải của bố.

Sốc khi người yêu là cháu ruột của tình cũ đại gia

Bố giơ tay tát cho tôi một cái tối sầm mặt mũi, tôi ngã lăn ra nền gạch, đầu đập mạnh vào chiếc ghế đẩu. Máu từ đầu chảy ra ướt đẫm khiến tôi mơ hồ hoang mang. Qua dòng chất lỏng tanh nồng ấy, tôi nhìn bố với cái nhìn oán hận nhất rồi ngất xỉu. Mẹ và anh chị hốt hoảng đưa tôi vào viện cấp cứu, còn bố…sau này tôi mới biết suốt đêm đó ông cứ nhìn chăm chăm vào bàn tay đã dùng để đánh tôi mà trầm ngâm trong im lặng. Khi tỉnh dậy, việc đầu tiên tôi nghĩ đến là phải bỏ đi, bỏ đi thật xa và tự xây dựng ước mơ của mình, tôi muốn bố phải hối hận khi nhìn thấy tôi thành công. Nghĩ là làm, ngay trong đêm được xuất viện trở về nhà tôi đã âm thầm thu xếp quần áo, ôm theo ống tiền tích kiệm chắt chiu suốt bao lâu nay tôi bỏ nhà ra đi khi trời mới mờ sáng. 

Cuộc sống ở thành phố không dễ dàng như tôi tưởng tượng, khó khăn chồng chất khó khăn, việc theo học cũng đòi hỏi rất nhiều kinh phí.Tôi nai lưng ra vừa học vừa làm mà vẫn không đủ đáp ứng những điều tối thiểu nhất của cuộc sống. Vậy là để bám trụ tại thành phố, tôi nhắm mắt gật đầu làm người tình của một đại gia đáng tuổi bố mình. Vốn có nhan sắc xinh xắn, có học thức cộng với sự ngông nghênh của tuổi trẻ, tôi trở thành một cô tình nhân được người đàn ông đó cưng chiều hết mức. Tôi được sống trong một căn chung cư đẹp đẽ thay vì phải chui rúc trong nhà trọ ẩm thấp, tôi có đủ tiền để theo học và tiêu xài thỏa thuê cho cuộc sống của mình. Chuyện của tôi cuối cùng cũng đến tai bố, ông tuyên bố “từ” tôi và không cho phép bất kỳ ai trong gia đình liên lạc với tôi nữa. Dù vậy, mẹ và anh chị vẫn lén lút liên lạc với tôi. Có lần, mẹ còn trốn bố bí mật lên thành phố tìm đến tận chỗ tôi ở. Thuyết phục tôi không được, mẹ ngồi bệt xuống đất, níu lấy tay tôi khóc lóc, van nài: 

- Mẹ xin con đấy con ơi, con nghĩ lại đi, đừng hủy hoại cuộc đời mình như vậy.

Nhìn mẹ khóc tôi cũng mủi lòng nhưng rồi tôi đã cố gạt sự yếu mềm của mình để cứng rắn nói với mẹ: 

- Đây là cuộc sống của con đã chọn, con không muốn về nhà để phải chịu sự kìm hãm của bố. Chính bố đã đẩy con đến bước đường này, mẹ…con muốn bố thấy con sẽ thành công, con muốn bố phải hối hận,mẹ về đi. Con sẽ tự biết lo cho mình.

Thấy không lay chuyển được tôi, mẹ đành bỏ về, dáng mẹ liêu xiêu dưới cơn mưa chiều nặng hạt khiến trái tim tôi đau như cắt, tôi nhìn thấy đôi dép sờn cũ của mẹ, nhìn thấy cái làn nhựa lèn theo vài miếng bánh mì nguội ngắt cứng đơ của mẹ mà nước mắt cứ ứa ra. Tôi chạy theo mẹ, dúi vào tay mẹ một nắm tiền, nhưng bà gạt ra khiến những đồng tiền bay lả tả rồi rơi xuống những vũng nước mưa đọng trên đường.

- Mẹ không cần nhưng đồng tiền mà con bán rẻ thân xác mình để kiếm được. Từ giờ mẹ cũng sẽ coi như không còn đứa con gái là con nữa. 

Nhìn dáng mẹ khuất dần mà tôi run rẩy trong nỗi đau, nhưng tôi không thể quay đầu, tôi không thể hất đổ đam mê của mình. 

Cặp bồ với người đàn ông ấy hơn 2 năm thì tôi cũng tích cóp được một số vốn kha khá, khi tôi muốn chia tay thì ông ta nhất quyết không đồng ý, kể từ hôm đó ông ta dồn dập đến tìm tôi, cưỡng ép tôi làm chuyện đó như một con búp bê tình dục không hơn không kém. Nhục nhã, ê chề tôi quyết định vứt bỏ tất cả để trốn đến một thành phố khác mà tôi nghĩ ông ta sẽ không thể tìm thấy được.

Sốc khi người yêu là cháu ruột của tình cũ đại gia

Tôi gây dựng sự nghiệp diễn xuất của mình bằng những vai phụ lẻ tẻ trên màn ảnh, tôi còn chạy vạy khắp nơi để làm thêm mà không nề hà việc gì. Trong khoảng thời gian đó tôi quen một người đàn ông trẻ tuổi khác, tôi yêu anh và coi anh như bến đỗ hạnh phúc của cuộc đời mình. Những tưởng hạnh phúc cuối cùng cũng sẽ đến với tôi nhưng trớ trêu thay, một lần anh định đưa tôi về giới thiệu với người bác họ của mình thì tôi cay đắng nhận ra thật ra trái đất tròn rất tròn. Người đàn ông là bác của anh lại chính là ông đại gia mà tôi làm tình nhân suốt mấy năm qua. Cắn chặt răng tôi quyết định chia tay người yêu mình mặc cho anh van nài đau khổ.

Thời gian đó là quãng thời gian khó khăn của tôi, tương lai mù mịt, không một người thân bên cạnh khiến tôi mệt mỏi và tuyệt vọng. Và những lúc đau đớn nhất , cô đơn nhất tôi lại nghĩ về gia đình. Tôi đã bao nhiêu năm không về nhà, bao nhiêu năm không được nghe tiếng quát của bố, bao nhiêu năm không được gối đầu lên chân mẹ, bao nhiêu năm…đời người có bao nhiêu năm mà tôi đã bỏ rơi điều quý giá nhất là gia đình? Tôi uống rượu say khướt rồi mới run rẩy bấm máy gọi về nhà, chỉ lúc này tôi mới có can đảm làm việc đó. Người cầm máy không phải là bố, cũng không phải mẹ mà là chị tôi. Chị hét lên vì vui sướng rồi òa khóc:

– Bao nhiêu ngày qua, em ở đâu hả? Bố mất hơn một năm nay rồi. Trước khi mất, bố đã ân hận và giày vò bản thân rất nhiều. Còn mẹ, mẹ đã khóc cạn nước mắt vì em và giờ mẹ cũng bệnh nằm liệt giường rồi. Em mau về đi, may ra còn kịp gặp mẹ…

Tôi đánh rơi chiếc điện thoại trên tay, tôi sai rồi, tôi đã sai rồi…nước mắt ướt đẫm trong tiếng nghẹn ngào… Cho dù là bố đã sai nhưng có nhất thiết tôi phải phản đối bằng cách nổi loạn như thế để rồi phải trả một cái giá quá đắt như vậy không? Tôi dày vò mình trong đau đớn, ân hận đến tột cùng, nhưng tôi cũng biết rằng thời gian sai lầm ấy vĩnh viễn tôi không thể tìm lại. 

  • Bạn đọc giấu tên 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886

Khi còn trẻ ta ấp ủ hy vọng tìm được mẫu người mình muốn. Khi trưởng thành chỉ hy vọng tìm được người hiểu mình.

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)

Lớn rồi đừng động tí là bỏ cuộc là quay đầu. Cuộc đời bạn giờ đây không phải như đứa trẻ, ngúng nguẩy quay mặt đi vẫn có người dỗ dành chăm lo. Quay đi nhiều khi không còn đường trở về nữa.

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Phụ nữ ạ. Đừng yêu lại người cũ, đừng yêu lần thứ hai. Đôi khi trở lại không phải là tình yêu, chỉ là vương vấn cảm giác. Đừng nhầm lẫn giữa yêu và cảm giác. Đời luôn có ngoại lệ mà ngoại lệ thường hiếm hoi và ít ỏi. Có những đồ cũ là bảo vật, cũng có những thứ chỉ là đồ bỏ đi.”

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

“Hãy cứ yên tâm và bình tĩnh thôi. Có người đi nhanh, có người đi chậm, vì mỗi người có một lộ trình riêng. Bạn không cần nhìn vào lộ trình của người khác để tự ti về mình. Bởi vốn dĩ xuất phát điểm và đích đến của cậu với họ đã khác nhau rồi mà”.

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Và rồi khi tuổi 30 thì lại quá xa mà cái giai đoạn tuổi 18 đã qua từ rất lâu rồi ấy, chúng ta lại bắt đầu bước vào cái giai đoạn hối thúc lập gia đình từ các bậc phụ huynh.

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Tôi luôn thấy phiền lòng, vì cô gái năm đó, trong mắt mọi người, có một cuộc sống hoàn hảo, nhưng hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc cho sự yếu đuối của cô ấy.

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi có những cánh đồng lúa trải dài, những con sông uốn mình bên cạnh lũy tre làng. Tuy sinh ra và lớn lên ở một nơi nghèo khó, nhưng tuổi thơ tôi lại ngập tràn sự hạnh phúc, những kỉ niệm mà tôi tin chắc rằng không phải ai cũng may mắn có được.

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Ngay trong đêm hôm đó, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất trở về quê. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, bầu không khí ngột ngạt như thể đang bóp nát tôi. Tôi tắt điện thoại, tắt mọi trạng thái hoạt động trên mạng xã hội rồi lên tàu. Sau một đêm, tôi cũng về tới nhà mình. Suy cho cùng, dù gia đình tôi có thất bại đến mấy thì đó cũng là nơi duy nhất bao dung, che chở cho tôi vào những lúc như thế này.

Mình Bên Nhau Khi Mùa Cúc Họa Mi Nở (Blog Radio 878)

Mình Bên Nhau Khi Mùa Cúc Họa Mi Nở (Blog Radio 878)

Thanh xuân – Khoảng thời gian tưởng chừng như mãi mãi, nhưng thực tế lại trôi qua nhanh chóng, để lại trong lòng ta những hồi ức ngọt ngào nhưng cũng đầy những niềm đau và tiếc nuối về những thứ đã mất đi và không bao giờ trở lại.

Hãy Là Chính Mình Đừng Sống Cuộc Đời Người Khác (Blog Radio 877)

Hãy Là Chính Mình Đừng Sống Cuộc Đời Người Khác (Blog Radio 877)

Như những đứa trẻ mới lớn mang trong mình niềm háo hức về cuộc đời, mỗi chúng ta cũng luôn đem theo trong tim muôn ngàn ước mơ về những chuyến hành trình mới mẻ.

back to top