Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chiếm đoạt thể xác suốt 10 năm tôi vẫn là kẻ thất bại

2016-04-30 00:26

Tác giả: Giọng đọc: Nhím Xù

Tất cả hiện về trong tôi như những thước phim quay chậm. Ngày ấy tôi yêu Linh, và theo đuổi nàng như một gã si tình cuồng điên. Tôi không thể chấp nhận một thực tế là Linh và Khang đã là một cặp đôi, không thể chấp nhận để vuột mất người con gái mình yêu vào tay kẻ khác. Tôi có nhiều tiền. Cha tôi là quan chức cấp cao của thành phố. Tôi muốn gì được nấy, chỉ duy nhất cái mà tôi muốn nhưng không thể có là trái tim của Linh. 

Nhưng rồi, cơ hội đã đến khi mẹ nàng mắc bệnh hiểm nghèo. Tôi đã ra tay nghĩa hiệp bằng tiền bạc và uy quyền của cha. Có hề gì bởi những thứ ấy đã cứu sống người mẹ thân yêu của nàng. Tôi chỉ muốn Linh trả ơn bằng một việc làm rất bình thường: Đến dự sinh nhật của tôi. 

Hôm ấy Linh đã đến. Bữa tiệc sinh nhật chỉ có hai người trong căn nhà vắng. Tôi đã cho nàng uống thuốc mê và khi nàng lịm đi, tôi nửa run rẩy nửa hả hê cởi từng chiếc cúc trên áo nàng mà chiếm đoạt lấy nàng một cách điên cuồng. Khi tỉnh dậy, biết mình không còn trong trắng, Linh không khóc mà nhìn tôi đăm đăm, ánh mắt nàng nhợt nhạt vô hồn khiến tôi hoảng loạn. Tôi quỳ thụp xuống chân nàng:

 “Nếu em muốn giết anh để hả giận thì anh sẵn sàng chết vì em mà không hề hối tiếc. Trong cuộc đời anh, điều điên rồ nhất là yêu em, điều anh hận nhất là không có được em…anh..giờ dù có chết cũng chẳng sao cả”. 

Nhưng Linh không giết tôi dù tôi đã trao tận tay nàng con dao Thái Lan nhọn hoắt. Nàng nhìn tôi bằng ánh mắt mà có lẽ trước khi bước xuống mồ, tôi cũng không thể nào quên. Nó vừa khinh bỉ, vừa đau đớn, vừa xót thương. Cuối cùng nàng chậm rãi: “Tôi sẽ lấy anh. Chỉ xin anh một điều là không được nói với anh Khang về buổi tối hôm nay. Nếu không, tôi sẽ giết anh”. 



Sau đó, tôi không biết Linh nói gì với Khang mà hắn bỏ đi biệt xứ. Còn tôi thì hăm hở chuẩn bị đám cưới với người con gái tôi đã dùng mọi cách chiếm đoạt được. 10 năm sau, Khang trở về như một bóng ma, khi ấy, hắn là trưởng phòng kinh doanh của một công ty mà gia đình tôi có cổ phần. Vậy là muốn gì thì gì, tôi cũng phải đối diện với hắn. Đối diện với nỗi hờn ghen suốt bao nhiêu năm qua luôn chực chờ trong lòng mình, bởi vì dù tôi và Linh đã sống với nhau 10 năm, có hai mặt con nhưng tôi biết chưa bao giờ nàng đặt trái tim vào tôi. Chưa bao giờ Linh nhìn thẳng vào mắt tôi, thậm chí cả những lúc tôi ở trên nàng mà mê đắm trong thứ nhục dục cứu rỗi thảm hại. Tôi mong một ngày nào đó nàng sẽ yêu tôi, sẽ nhìn tôi thế nhưng trong ánh mắt của vợ tôi vẫn ẩn hiện một bóng hình khác không phải là tôi . Chẳng lẽ vì tôi quá yêu nàng, tìm đủ cách để chiếm đoạt nàng mà đã gây nên tội tày đình như vậy hay sao? 10 năm qua tôi cung phụng nâng niu nàng trên tay, rốt cục vẫn không thể tiến sâu vào trái tim nàng.

“Tôi không yêu anh, mãi mãi vẫn không bao giờ yêu anh. Xin anh nhớ cho điều đó”. Có lần không kềm được tôi đã đánh Linh. Nàng nói với tôi như vậy nhưng vẫn không hề ngước nhìn tôi. Lần khác, để chọc tức Linh, tôi đã làm một chuyện điên rồ là cặp bồ với cô thư ký. Tin đến tai vợ tôi, nàng vẫn câm nín. Vậy mà trong lòng tôi chưa lúc nào hết yêu nàng. Có lẽ vì cái mà tôi đang có trong tay không phải là một trái tim. Chính vì vậy, tôi thề phải bắt nàng yêu tôi, cần tôi, mãi mãi thuộc về tôi. Đúng là chỉ những tình yêu điên rồ mới làm cho người ta thành u mê như vậy. 

“Anh đừng có mơ tưởng hão huyền. Tôi chưa bao giờ yêu anh và mãi mãi không bao giờ yêu anh. Hãy để cho tôi yên”. 

“Thằng Khang về rồi đó, cô có giỏi thì đến gặp nó đi”. Rồi cũng có ngày, tôi vì tức giận mà đã nói cho Linh biết người yêu của nàng đã quay về. Tôi thấy mặt Linh biến sắc nhưng sau đó, nàng lại điềm nhiên: “Chuyện ấy không liên quan đến tôi”. 

Tôi nói cho Linh biết Khang đang làm ở chỗ tôi, vẫn ở một mình, chưa có người yêu. Tôi cố ý nói như vậy để nhử vợ mình sập bẫy vì tôi nghĩ với tình yêu sâu nặng như vậy, chắc chắn vợ tôi sẽ kiếm cách tìm gặp người tình. 

Nhưng tôi đã lầm. Dù tôi thuê người theo sát từng bước chân của vợ tôi khi ra ngoài nhưng tuyệt nhiên, chưa bao giờ đồng tiền tôi bỏ ra có tác dụng. Vợ tôi đi làm, đi đón con, đi mua sắm hay về thăm nhà thì cũng một đường thẳng mà đi. Trời ơi, tại sao đến lúc tôi mong vợ tôi ngoại tình thì nàng lại cứ đoan chính như vậy? Phụ nữ quả là một khu rừng rậm bí hiểm mà đến chết những gã đàn ông điên tình như tôi vẫn không thể khám phá dù chỉ một góc nhỏ. 

Linh đã vậy, còn Khang cũng không khác. Ngoài câu hỏi: “Linh khỏe không?” trong lần đầu đối diện với tôi, hắn tuyệt nhiên không hề nhắc đến nàng. Hắn vẫn lầm lũi làm việc, đi về trong khi có biết bao nhiêu người con gái trẻ đẹp vây quanh. Chính hắn cũng là một kẻ điên rồ trong tình yêu, cũng có một tình yêu điên rồ như tôi. 

Có lần tôi nói với hắn: “Cậu cưới vợ đi chứ, không lẽ ở vậy suốt đời?”. Hắn lẩm bẩm: “Chuyện đó không liên quan tới ông”. Trời ơi, tôi chợt nhận ra cái cách nói chuyện của Khang với vợ tôi sao mà giống nhau vậy. Thảo nào, họ chẳng thể quên nhau dù đã bị tôi cắt lìa. Cho đến ngày đám tang cha vợ tôi. Khang đọc thấy cáo phó và đến viếng. Tôi không ngờ người chết đã tạo cơ hội cho hai kẻ yêu nhau trong tư tưởng tìm về với nhau. Ánh mắt vợ tôi nhìn người yêu cũ chứa đựng biết bao nhiêu điều. Họ chỉ nhìn nhau, không nói một lời mà tôi có cảm giác họ hiểu hết những điều hai bên muốn nói cùng nhau. Tôi đưa ra một quyết định điên rồ nữa khi chấp chới trong cơn đau tình đó là trả tự do cho nàng.



“Mày có điên không con? Tự dưng đem dâng vợ mình cho thằng khác là sao?”- mẹ tôi quát lên khi nghe tôi nói điều này. Tôi biết, dù mẹ tôi đã yếu nhưng bà vẫn có tiếng nói quyết định trong gia đình. Tôi đã kể với mẹ tất cả những điều tôi đã làm với Linh; vừa kể, tôi vừa khóc như một đứa trẻ. “Con thất bại rồi mẹ ơi. Con đã bất chấp tất cả để giành lấy vợ con từ tay người khác nhưng bao nhiêu năm qua, con chỉ chiếm đoạt được thể xác chứ không thể có được trái tim cô ấy. Cuộc sống bây giờ với con thật vô nghĩa…”. 

Mẹ tôi làm thinh. Có lẽ bà cũng cho rằng những điều tôi nói là có lý… “Mày lựa lời mà nói với con Linh chớ tánh khí nó như vậy, cũng không chắc nó bằng lòng”- cuối cùng mẹ tôi nói như vậy. 

Tôi chờ cho xong 49 ngày của cha vợ mình để nói với Linh về cuộc chia tay sắp tới. Tuy nhiên, ngày ấy đã qua lâu rồi mà tôi không thể nói được vì mỗi lần nghĩ đến điều đó, tôi lại thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Tôi đã quen có Linh trong cuộc sống này như thể người bệnh phải thở bằng dưỡng khí, bây giờ nếu rút ống thở đi thì tôi sẽ chết. 

Nhưng nếu cứ sống lay lắt trong 4 bức tường của cái nhà tù mà tôi đã giam cầm Linh trong đó suốt bao nhiêu năm qua thì có lẽ đến một ngày nào đó, tôi cũng sẽ chết… Tôi biết phải làm thế nào với mối tình chỉ toàn là sự chiếm đoạt, tôi đã làm gì với tình yêu như thế này? Trong bóng đêm bủa vây, tôi gục đầu trong bàn tay mà khóc… 

(Thu Trang tổng hợp)


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top