Quỷ Huynh_ phần 1
2014-07-02 16:30
Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Nhím Xù
Rốt cuộc cậu ta đang nhìn gì nhỉ...Hồ Lộ đang suy đoán, chợt thấy một cô bé cầm một cốc trà lạnh đi tới. Cô bé nũng nịu nói:
"Anh có muốn tới chỗ mát..."
"Đứng tránh xa ta ra! Con người ngu xuẩn!"
Hắn vừa mở miệng, thái độ khó chịu và thiếu kiên nhẫn liền xổ ra, giống như ngấm ngầm chịu đựng hồi lâu lại bị người ta châm một mồi lửa. Người xem xung quanh đều sợ run khi bất ngờ nghe thấy câu gầm lên ấy. Cô bé con cũng giật mình.Thấy người trước mặt vẫn chưa chịu đi, cậu ta không hề khách sáo giật cốc trà lạnh trong tay cô bé. Ực hai lần uống cạn, rồi lại hầm hầm nhét cái cốc không vào trong tay cô bé. Hắn ngạo mạn vênh cằm, khuôn mặt bị nắng chiếu đỏ ửng kia khinh thường nói:
"Cho ngươi có cơ hội hầu hạ ta rồi đó, lui ra đi!"
"Chẹp chẹp..." Hồ Lộ âm thầm chặc lưỡi, thu lại sự đồng cảm.Chiều tối thứ sáu, trời đổ mưa to, trên đường người đi qua đi lại vội vã, không ai dừng bước liếc mắt nhìn cậu nhóc kia một lần.Hồ Lộ tăng ca về muộn, đi ra ngoài cổng công ty vẫn thấy cậu nhóc đứng cô đơn nơi đó, ánh đèn đường phản chiếu gương mặt tái xanh của cậu, môi đã tím tái. Hồ Lộ nhìn chằm chằm bóng hình cô đơn kia hồi lâu. Cô thở dài một hơi, mềm lòng rút hai cây dù trong túi ra, tránh nước mưa dính vào người mình, lại mở cây dù còn lại, đi tới bên cạnh cậu nhóc. Nghe thấy tiếng bước chân lại gần, cậu nhóc vốn đang ủ rũ cúi đầu liền ngẩng phắt đầu lên, trong mắt hiện rõ sự đề phòng và khinh thường.Hồ Lộ không nói một lời, để cây dù xuống cách cậu ba bước rồi lặng lẽ tránh xa.Cậu ta hừ lạnh một tiếng.
"Nghĩ ta sẽ dùng thứ đồ vớ vẩn của loài người à."
Mới đi vài bước nên Hồ Lộ vẫn nghe thấy giọng nói chán ghét của cậu ta, đang nghĩ có khi mình nên cầm dù về thôi, cô cũng không phải người hào phóng tùy tiện đưa đồ của mình cho một người vốn không cần như thế. Nhưng cô vừa nghiêng đầu lại cùng lúc nhìn thấy biểu hiện thở phào nhẹ nhõm của cậu nhóc khi xoay người nhặt cây dù lên.Cậu ta thấy Hồ Lộ quay đầu lại, trong mắt rõ ràng là bối rối, tai hơi đỏ lên, thẹn quá hóa giận nói:
"Thấy ngươi cầu xin ta như vậy, ta mở lòng từ bi dùng đồ của ngươi, còn không mau tạ ơn."
Hồ Lộ thấp giọng than: "Đúng là một thằng nhóc khẩu xà tâm phật."
Cô cũng lười đi so đo với một cậu nhóc choai choai, nên xoay người đi lên xe bus.Xuống xe đi bộ về nhà, chợt cô nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo phía sau, cô sợ hãi vội vã chạy tới dưới lầu nhà mình, ánh đèn sáng ngời cho cô dũng khí, cô đột ngột xoay người nhưng lại không có ai.Tim Hồ Lộ giãn ra, nhưng rồi lại đề cao cảnh giác, vừa rồi rõ ràng cô nghe thấy tiếng bước chân, nếu như không có người, chẳng lẽ lại là...Bỗng nhiên có một tiếng thở hổn hển bên cạnh cô hỏi:
"Rốt cuộc ngươi cũng chịu dừng rồi sao?"
"Á!" Hồ Lộ ném dù sang một bên bịt tai thét lớn: "Đừng giết tôi! Tôi... Tôi là người lương thiện, tổ tiên đều là người tốt, phúc để cho con cháu, nếu giết tôi sẽ bị trời phạt!"
"Ồ thế à, để ta xem trời phạt kiểu gì nhé."
Hồ Lộ kinh ngạc trợn mắt, lúc này nàng mới trông thấy dáng vẻ của "quỷ" coi thường đạo trời, nhất thời giật giật khóe môi. Cô cắn chặt răng, kiềm chế cơn giận vì bị giễu cợt, cau có nói:
"Cậu đi theo tôi làm gì?"Người tới chính là cậu nhóc quần đỏ đứng trước cửa công ty Hồ Lộ, cậu ta vênh cằm nói:
"Ta không muốn nợ nần ai, trả dù lại cho ngươi."
Hồ Lộ giật mình, đờ người hỏi: "Cậu... đuổi theo xe bus tới đây à?"
Từ công ty về nhà cô, ít nhất cũng có tới sáu điểm dừng xe bus.Cậu nhóc hầm hầm nói:
"Cái hòm kia là đồ quỷ gì mà chạy rõ nhanh, đại gia ta muốn xé nó ra quá. Còn nha đầu ngươi lúc xuống lại cắm đầu cắm cổ chạy, đại gia đã đang mệt thì chớ, càng muốn xé ngươi ra."
Hồ Lộ im lặng, thầm nghĩ thằng nhóc này hết mặc trang phục cổ, đầu óc cũng có vấn đề rồi, cô bĩu môi nói:
"Nhóc cứ cầm dù mà dùng, không cần phải trả lại chị." Cô ngập ngừng: "Mới từng này tuổi... dù trong nhà có mâu thuẫn gì nữa, cũng phải về nhà giải quyết."
"Cả nhà chết hết rồi." Cậu nhóc thản nhiên nói: "Ta đến nơi đây để tìm ca ca."
Hồ Lộ không ngờ một cậu nhóc bướng bỉnh kiêu ngạo lại có một gia cảnh thê thảm đến thế. Cô vẫn còn ngây người, câu ta đã đẩy cây dù về phía trước đưa cho cô. "Cầm đi, ta không muốn nợ người khác."
Rõ ràng lúc có người đưa dù, cậu ta đã vui vẻ như thế... Hồ Lộ bĩu môi, nhận dù, xoay người lên lầu.Cậu nhóc lặng lẽ cúi người ngồi xuống bậc thang, ánh mắt mờ mịt nhìn màn mưa. Đứng dưới hiên nhà, Hồ Lộ không kìm lòng được lại quay đầu, nhìn thấy bóng lưng ẩm ướt của cậu ta, trên đỉnh đầu, hai cái tai nhỏ ủ rũ cụp xuống, nhìn rất đáng thương. Hồ Lộ mềm lòng, ma xui quỷ khiến thế nào lại mở miệng:
"Nếu nhóc không có chỗ nào đi, có thể...."Cô còn chưa dứt lời, đã thấy cậu nhóc nhanh nhẹn đứng dậy, đi mấy bước đã đứng bên cạnh cô, đôi mắt to sáng quắc nhìn cô:
"Đến nhà ngươi đi, nhanh dẫn đường."
Mặt Hồ Lộ căng cứng, cười gượng: "Ha ha, nhóc cũng hiểu chuyện quá."
"Ừ, đương nhiên rồi, ta thông minh tuyệt đỉnh mà."
Hồ Lộ bê hai bát mỳ tôm đặt lên bàn nói: "Ăn tạm đi."
Cậu nhóc gắp sợi mỳ lên, kinh ngạc quan sát: "Sao giống tơ của côn trùng thế?" Hồ Lộ bị nghẹn, không còn cảm giác muốn ăn nữa. Cậu nhóc kia do dự rồi cũng nếm một miếng, đôi mắt sáng lên, không nhiều lời, chỉ hai ba gắp đã ăn sạch bát mỳ.
Uống cạn nước mỳ, cậu ta cầm bát không, mở to mắt nhìn Hồ Lộ: "Ăn nữa."
Hồ Lộ không nói gì nhìn nhìn: "Rốt cuộc là nhóc đói đến mức nào?" Cô nghĩ lại, nhóc này đã ba ngày không ăn không uống, lại còn có thể đuổi theo xe bus qua sáu trạm dừng đã coi như là một kỳ tích. Gò má cậu nhóc hơi đỏ lên, thấm thoắt lại ra vẻ kiêu ngạo nói: "Hừ, cho ngươi có cơ hội hầu hạ ta, còn không mau đi."
"Nhóc con ăn nói không lễ phép chút nào." Hồ Lộ than thở, vẫn tốt bụng nấu cho cậu ta một bát nữa. Khuôn mặt cậu nhóc sáng bừng cầm bát mỳ thứ hai, nhếch môi nở nụ cười, ngay cả hai lỗ tai trên đầu cũng vui vẻ vẫy vẫy.
Khoan đã... cái tai kia cử động?
Hồ Lộ chớp mắt, không kìm được tò mò, thò tay lên vuốt nhẹ lỗ tai trên đầu cậu nhóc, trong nháy mắt, sắc mặt cô biến đổi, lông xù, vừa mềm vừa ấm, đúng là tai thật... Nhưng nếu là tai thật...Hồ Lộ hít một hơi lạnh, cậu nhóc bĩu môi ngạc nhiên nhìn cô, lúc này Hồ Lộ mới nhìn rõ đôi mắt màu đỏ ấy... rõ ràng không phải là kính sát tròng.Đáy lòng lạnh lẽo, cô liên tục lùi ra sau, cuối cùng chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất. Ngay cả nói cũng lắp bắp:
"Cậu, cậu, cậu là... yêu quái, yêu quái...."
Cậu nhóc nhớ lại hai ngày vừa rồi xem được ở màn hình lớn của tòa nhà đói diện, liền nói: "Check it out!"
Hai mắt Hồ Lộ trợn trừng, đột ngột ngất đi, cũng không hiểu vì quá tức giận hay vì quá sợ hãi nữa.
Cậu nhóc uống hết nước mỳ xong, lại nhìn Hồ Lộ vẫn nằm dưới đất, nói: "Nể tình đồ ăn ngươi làm cũng không tồi, ta sẽ mở lòng từ bi cho ngươi hầu hạ ta một lát." Cậu ta cảm khái lắc đầu thở dài: "Có thể nhân từ với loài người ngu dốt, ta đúng là quá tốt bụng rồi!"
(...)
Tác giả : Cửu Lộ Phi Hương
Người dịch: Hắc Gia
Được thể hiện qua giọng đọc: Nhím Xù
Kỹ thuật: Nhím Xù
Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.