Quả táo của Jules
2012-12-12 16:36
Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team
- Anh muốn đến Mỹ du học. Muốn từ rất lâu rồi.
- Giống em yêu nước Pháp á?
- Ừ, rất giống.
- Vậy thì bao giờ anh sẽ đi?
- Anh cũng không biết nữa. Bây giờ anh thấy mình chưa đủ khả năng.
- Là tại em.
- Không phải.
- Rõ ràng.
- Thôi em nói đúng. Anh bị em bỏ bùa, haha...
Ảnh minh họa
Mấy ngày trước, nắng gắt bất thường, như tách cappuccino nghi ngút khói phả vào mặt. Hôm nay, thời tiết trở lại đúng với mùa thu, những tia nắng dịu dàng vẩy qua những kẽ lá, chậm rãi theo những âm jazz vang đâu đây.
Hoàng ngồi trên một thảm cỏ xanh mướt, dưới một gốc anh đào. Anh vứt hết mớ đồ đạc lỉnh kỉnh xuống, đặt hai tay ra sau đầu làm gối rồi ưng ý ngả mình. Một lát sau, anh để đôi mắt chăm chú quan sát mọi thứ. Phía trước mặt, bên khung nền vàng đỏ của cây lá, bờ hồ tĩnh lặng chờ đợi những cơn gió đưa đẩy. Ở góc nọ, một đôi tình nhân bước hững hờ, hôn nhau ngọt ngào và cười mãn nguyện. Và không quá xa tầm mắt là một cỗ xe ngựa màu trắng toát lướt qua, chở những vị du khách mà chắc hẳn đang hết sức choáng ngợp và hứng thú với những gì phô bày trước mắt. Vài đứa trẻ nô đùa bên một chú chó, tiếng hò hét vang đến tận chỗ Hoàng. Bức tranh của một góc Central Park hoàn hảo như chính tâm trạng Hoàng lúc này vậy.
Mãn nhãn, Hoàng hướng cái nhìn lên những cao ốc chọc trời phía tít tắp, để chắc chắn rằng anh thực sự đang ở Mỹ. Trải mình trong một góc đẹp và thanh bình nhất Manhattan, trong một chiều chủ nhật rảnh rỗi hiếm hoi kể từ khi đến đây, có lẽ là điều duy nhất mà Hoàng vẫn chưa thực sự thích nghi. Không thể đếm nổi những lần, khi còn là một đứa trẻ, anh ngờ nghệch nói về việc sẽ du học Mỹ với tất cả những ai anh gặp.
Và mới chỉ một tháng trước, lúc chuyến đi của mình còn chưa chính thức, anh vẫn ngồi trong một quán cà phê phố cổ, ngập trong những tài liệu dự án của một nhân viên thử việc. Anh đã thực sự tìm lại được ước mơ thời thơ ấu. Cố ngăn bản thân không véo một cách vô nghĩa vào mặt, Hoàng nhíu mày như vừa sực nhớ ra điều gì. Anh trở người, lôi từ trong balô ra một cuốn truyện. Cuốn “Anh có thích nước Mỹ không?” của Tân Di Ổ.
Ảnh minh họa
“29/12:
Phương Vy xinh đẹp tặng Hoàng ngốc nghếch.
Nếu một ngày đến nước Mỹ, hãy mang theo cuốn sách này.
Anh nhé.”
***
Một buổi tối mùa đông, cái rét len lỏi khắp không khí. Hoàng ngồi cạnh Vy trên tầng cao nhất của tòa nhà cạnh đài phun nước nhìn thẳng xuống Hồ Gươm. Anh nhớ - ngay từ lúc bước ra khỏi thang máy - rằng họ đã ngắm pháo hoa ba lần ở đây. Và cho dù trời rất lạnh, Vy nằng nặc đòi ngồi phía ngoài sân thượng, ở chiếc bàn hai đứa vẫn thường say sưa hôn nhau. Thậm chí tối qua, cô đã giao hẹn trước với anh về chỗ họ sẽ ngồi. Trong khi nhân viên phục vụ chưa đi khuất, Vy vội vàng mở lời, cứ như thể cô chỉ có 5 phút cho cuộc hẹn này vậy:
- Uhm... Thế… Mình chia tay, anh nhé.
Nếu chỉ phác hình cô lúc này, sẽ không ai tin rằng cô đang đặt dấu chấm hết cho mối tình ba năm với Hoàng. Không nước mắt, không gào tên nhau. Vy thuộc tuýp người mạnh mẽ, hơn nữa, cô luôn suy nghĩ rất kĩ trong mọi quyết định. Nước mắt là điều thừa thãi. Còn Hoàng, bọng mắt sưng vù sau một đêm là điều ai cũng có thể nhận ra.
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.