Ô cửa mùa xuân
2016-01-07 01:00
Tác giả:
Cá Kho
Cuối đông, nắng nhạt nhẽo, hanh hao đậu lên ô cửa cùng mấy con bồ câu xù lông chịu rét. Chúng gù gù trong cái lạnh giá khô khốc của những cơn gió cuối ngày, hệt như tiếng thở than của nhưng người lớn tuổi trong những ngày thời tiết khắc nghiệt.
Tầng 3, chỗ làm việc ngay bên ô cửa sổ, từ đó có thể bao quát được mọi thứ dưới lòng phố. Những chuyến xe, những con người vội vã, những bước chân âm thầm lặng lẽ, những cánh chim thiên di và cả những ô cửa đầy sắc của những tòa nhà cao tầng bên cạnh.
Mùa xuân, những tia nắng có phần ấm áp. Thành phố như được tiếp sức sau một mùa đông dài lạnh lẽo. Những ngôi nhà cao tầng nhấp nhô, hệt như những chồi non đang vươn mình dưới nắng xuân ấm áp. Những ô cửa sổ khép hờ, lẫn lộn đủ các sắc màu. Nắng cũng bậu lên nhẹ nhàng, đâu đó đó bước nhân nhộn nhịp dưới lòng đường, hình như mùa xuân đang thức dậy, nhịp sống cũng bắt đầu khởi động sau những ngày ngủ đông.

Tôi vẫn thường có thói quen hít hà tách capuchino nóng, đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn sự chuyển động của mọi vận xung quanh. Những đôi chim bồ câu, những đàn chim thiên di trú rét, những đôi tình nhân vội vã dưới lòng phố, khu vườn thông trơ trọi và cả những ánh hoàng hôn đang líu kéo thời gian bằng những vạt nắng vàng đang trải mình bên khung cửa. Thấy ấm áp, lại nhớ nhân vật Totto-chan bé nhỏ bên cửa sổ, chắc giờ này đang viết vẽ hay sáng tác điều gì đó cho mùa xuân chăng… hay nàng họa sĩ Giôn-Xi đang ôm chiếc chăn mùa đông, nhìn qua khung cửa sổ đợi những chiếc lá thường xuân cuối cùng bao giờ sẽ rụng?
Bên rìa cửa sổ, chẳng biết có chậu xương rồng ai đó đặt tự bao giờ. Dường như nó cũng đang run rẩy trước những cơn gió lạnh còn sót lại mặc cho nắng xuân có về nơi góc phố Chiều đầu năm, ánh hoàng hôn đỏ thẫm, đậu cả lên chậu xương rồng xơ xác làm cho nó rung rinh, dường như nó cũng muốn trở mình sau một mùa đông dài băng giá.
Xuân về, có cô gái đứng nép bên khung cửa sổ ngóng người ở phương xa, đôi mắt hân hoan tràn đầy niềm vui sướng, nắm chặt bàn tay gói mùa đông lại lòng nhủ thầm mùa xuân nữa lại về, bầu trời trong xanh, nắng mê mải. Xuân về cho vừa kịp Tết.
© Cá Kho – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?
Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng
“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ
Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ
Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.