Ô cửa mùa xuân
2016-01-07 01:00
Tác giả:
Cá Kho
Cuối đông, nắng nhạt nhẽo, hanh hao đậu lên ô cửa cùng mấy con bồ câu xù lông chịu rét. Chúng gù gù trong cái lạnh giá khô khốc của những cơn gió cuối ngày, hệt như tiếng thở than của nhưng người lớn tuổi trong những ngày thời tiết khắc nghiệt.
Tầng 3, chỗ làm việc ngay bên ô cửa sổ, từ đó có thể bao quát được mọi thứ dưới lòng phố. Những chuyến xe, những con người vội vã, những bước chân âm thầm lặng lẽ, những cánh chim thiên di và cả những ô cửa đầy sắc của những tòa nhà cao tầng bên cạnh.
Mùa xuân, những tia nắng có phần ấm áp. Thành phố như được tiếp sức sau một mùa đông dài lạnh lẽo. Những ngôi nhà cao tầng nhấp nhô, hệt như những chồi non đang vươn mình dưới nắng xuân ấm áp. Những ô cửa sổ khép hờ, lẫn lộn đủ các sắc màu. Nắng cũng bậu lên nhẹ nhàng, đâu đó đó bước nhân nhộn nhịp dưới lòng đường, hình như mùa xuân đang thức dậy, nhịp sống cũng bắt đầu khởi động sau những ngày ngủ đông.

Tôi vẫn thường có thói quen hít hà tách capuchino nóng, đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn sự chuyển động của mọi vận xung quanh. Những đôi chim bồ câu, những đàn chim thiên di trú rét, những đôi tình nhân vội vã dưới lòng phố, khu vườn thông trơ trọi và cả những ánh hoàng hôn đang líu kéo thời gian bằng những vạt nắng vàng đang trải mình bên khung cửa. Thấy ấm áp, lại nhớ nhân vật Totto-chan bé nhỏ bên cửa sổ, chắc giờ này đang viết vẽ hay sáng tác điều gì đó cho mùa xuân chăng… hay nàng họa sĩ Giôn-Xi đang ôm chiếc chăn mùa đông, nhìn qua khung cửa sổ đợi những chiếc lá thường xuân cuối cùng bao giờ sẽ rụng?
Bên rìa cửa sổ, chẳng biết có chậu xương rồng ai đó đặt tự bao giờ. Dường như nó cũng đang run rẩy trước những cơn gió lạnh còn sót lại mặc cho nắng xuân có về nơi góc phố Chiều đầu năm, ánh hoàng hôn đỏ thẫm, đậu cả lên chậu xương rồng xơ xác làm cho nó rung rinh, dường như nó cũng muốn trở mình sau một mùa đông dài băng giá.
Xuân về, có cô gái đứng nép bên khung cửa sổ ngóng người ở phương xa, đôi mắt hân hoan tràn đầy niềm vui sướng, nắm chặt bàn tay gói mùa đông lại lòng nhủ thầm mùa xuân nữa lại về, bầu trời trong xanh, nắng mê mải. Xuân về cho vừa kịp Tết.
© Cá Kho – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh mắt của tôi không phải ánh ban mai
Và đó là lúc những trang nhật ký chẳng còn về những chú mèo hay một vài cây nấm nhỏ tôi thấy bên đường nữa, mà là đôi ba chiếc sticker kèm với cậu nhóc nhỏ ngủ gật đã đi vào từng đoạn ký ức mãi không quên của tôi.

Chỉ tôi mới giúp được chính mình
Trong mỗi bước đi, tôi nhớ về những lúc ngã gục, nhưng cũng không bao giờ quên việc lấy lại đà và đứng dậy vững vàng.

Còn mẹ là còn nơi trở về
Cuộc sống sẽ vẫn tiếp tục và quay tròn, và con cũng biết, rồi sẽ có một ngày mẹ già đi, hay thậm chí là con sẽ phải xa mẹ, không còn được ở gần mẹ nữa. Nhưng mẹ ơi, con sợ ngày đó sẽ xảy ra, sợ lắm.

Sương à!
Hai Sương nằm trên giường, hai mắt sưng húp, cô khóc không dừng nổi. Cô thương thầm cậu ba từ tấm bé, cậu ba từng cứu mạng cô, cô đã thề quyết gả cho cậu. Nhớ đi nhớ lại, cô vẫn nhớ có mấy lần cậu ba quan tâm, chăm sóc cô dữ lắm mà.

Bà ơi, ở nơi đó bà có nhớ con không?
Giá như thời gian quay lại để tôi có thể trải qua những ngày vui vẻ, hạnh phúc và dâng trào cảm xúc đó một lần nào nữa. "Bà trên thiên đàng có vui không? Bà ở đó có nhớ con không?".

Nếu là hạnh phúc, muộn một chút cũng không sao
Vì cuộc đời này vốn dĩ là những chuyến đi không ngừng nghỉ kia mà, tại mỗi ngã rẽ bạn dều có thể sẽ xa một người mãi mãi. Sau đó bạn có thể lại quen một người, có thể cùng bạn đi đến tận cuối con đường, một người có thể tình nguyện cầm cán ô che chở cho bạn dưới những cơn mưa.

Những chuyến xe
Một chút ký ức ấy quý lắm, nhìn những tán cây xanh rờn, nhắm mắt lại, ông thích thú khi thấy mình lại quay về ngày xưa, ngày mà ông còn phơi phới niềm tin vào cuộc đời sẽ cho ông những điều no đủ, rằng quyết định rời ngành công an để lấy tiền vốn làm ăn sẽ đúng.

“Người nhạy cảm trong thế giới vô cảm” – lời an ủi đến những tâm hồn
Những tâm hồn nhạy cảm có thể tự mình nở rộ như những bông hoa rực rỡ ngoài kia.

Anh trộm nhớ mùa thu
Anh trộm nhắc mùa thu Lại thấy thương những con đường lá đổ Hoa sữa ngọt vùi mình vào lòng phố Heo may ngập ngừng nhớ nhớ quên quên