Nhớ lắm những phiên chợ cũ
2017-08-18 01:14
Tác giả:
Những năm chín mươi thế kỉ trước chợ quê luôn là một phần kí ức trong tuổi thơ của những đứa trẻ sinh cùng thời như tôi.
Ở nông thôn, thường thì vài làng sẽ có một cái chợ. Ở đâu có người thì ở đó có chợ. Người thưa thì chợ xa mà người đông thì chợ gần. Thủa trước chợ thường họp ở ngã ba, ngã tư, đường lớn hay những bến sông để tiện buôn bán. Ở quê cứ nhắc đến chợ là nhắc đến sự sung túc, háo hức bởi một tháng chợ chỉ họp vài lần. Mỗi lần đến phiên chợ có rất nhiều thứ để mua bán, nhiều hàng quà vặt và trong kí ức tuổi thơ tôi, mỗi lần được mẹ hay bà ngoại tôi bảo cho đi chợ là tôi sung sướng lắm bởi tôi sẽ được mua cho bánh rán, được ăn bánh chưng hay những thứ quà bánh khác mà mình thích. Hoặc chỉ cần những hôm nào mẹ tôi đi chợ là tôi háo hức chờ đợi. Chờ để được xem hôm nay mẹ sẽ mua gì, chờ để được khám cái làn của mẹ tôi sau phiên chợ có nặng không, chờ để xem bá tôi có gửi gì cho anh em tôi không. Ở đời, đôi khi người ta sống tốt bởi những hi vọng mong manh, những niềm vui rất đỗi bình thường và nhỏ bé đó.
Chợ làng tôi gọi là chợ Xanh. Tên chợ Xanh là vì nó nằm ở rìa làng Xanh cũ, trên khu đền cũ của làng Xanh ngày bấy giờ. Sau này chợ chuyển xuống chỗ khác cách đó một đoạn nên người ta cũng ít khi còn gọi nó là chợ Xanh nữa… Ngày đó mấy làng chung một cái chợ, ngày thường cũng họp nhưng ít đồ, chỉ bán những mớ rau con cá hay cân thịt là nhiều. Đông vui nhất là những ngày rằm hay mùng năm. Những ngày đó gọi là chợ phiên, người ta bán đủ thứ từ kim chỉ, dao cuốc, bánh đúc bún riêu và rất nhiều thứ nữa. Những hôm phiên chợ, chợ họp từ rất sớm cho đến trưa, tập nập người mua kẻ bán không ngớt. Tôi còn nhớ ngày đó bánh đúc hay bún riêu cua chỉ có 500 đồng một bát đầy, ăn là no. Những thứ quà vặt như bán rán, bán rợm hay bánh gio rất rẻ. Chỉ với 1000 đồng là những đứa trẻ con như tôi có thể mua được rất nhiều thứ ăn vặt.
Bá tôi bán đậu phụ ở chợ Xanh này đến nay cũng chừng ba mươi năm có chẵn. Nhà bá tôi ở bên hông chợ. Thủa bé, vì bá tôi muộn con nên tôi hay được đón lên đó ở dài ngày. Mỗi buổi sáng đi chợ bán đậu là tôi được cho đi theo.
Xong nhiệm vụ đi chợ, thì tôi sẽ đến cái trường học cũ, nằm ở mãi góc núi, gần hang Ma mà sau này có dịp tôi sẽ kể sau. Đến trưa sau khi tan học, tôi lại ngược về chợ Xanh để lấy những gì bá tôi đã mua giúp và tiền thừa còn lại để mang về cho mẹ.
Tuổi thơ của tôi gắn liền với cái chợ này theo những mùa mưa nắng và cả món bánh đúc lạc mà bố tôi vẫn thích ăn. Do chợ xưa hay họp vào những ngày mùng năm, mười, rằm nên hay trùng với lịch con nước. Cứ đến mùa con nước vào là bố tôi thường hay đi mò tôm ở sông Kinh Thầy để mẹ tôi mang ra chợ bán. Ngày đó bố tôi rất thích ăn bánh đúc nhân lạc chấm mắm. Người ta nấu bánh đúc với lạc nhân, rồi đổ ra bát để nguội. Khi ăn bẻ từng miếng chấm với nước mắm. Tôi thì không thích bánh đúc cho lắm bởi cái vị nước vôi nồng nồng nhưng mỗi lần bố tôi ăn là tôi đều ngồi cạnh để móc những hạt lạc lẫn trong những miếng bánh đúc đã được cắt.
Những năm sau này, chợ được chuyển xuống cách chợ cũ mấy chục mét và ngày càng đông đúc hơn. Người ta cũng chẳng mấy khi phân biệt chợ phiên hay không phiên vì nhu cầu mua bán ngày càng nhiều. Lúc này, vườn vải nhà tôi cũng bắt đầu cho nhiều trái. Cứ đến mùa là tôi lại mang na, vải ra chợ bán, ngồi ngay cạnh hàng đậu phụ của bá tôi. Nhiều người thường bảo tôi ghê gớm, đáo để, có lẽ bởi tuổi thơ dữ dội gắn liền với những buổi chợ phiên này chăng.
Vì chợ chính người ta chỉ buôn bán đến trưa, nên những thứ thừa hay chưa bán hết người người ta hay bán ở chợ chiều. Gọi là chợ chiều vì chợ bán vào buổi chiều, ở những gốc cây đa hay cây bàng to và cũng chỉ bán mớ rau con cá của những người nông dân đi làm đồng về bắt được. Ở đó chỉ thấp thoáng cảnh những người nông dân lam lũ vất vả, đang mưu sinh bằng những thứ kiếm được từ đồng ruộng. Góc chợ về chiều luôn đẹp nhất. Ánh hoàng hôn chiếu lãng đãng, những vệt nắng in lên những vai áo sờn bạc thời gian, những đôi quang gánh trên đôi vai gầy xiêu vẹo của những người mẹ lam lũ vất vả. Chợ in dáng liêu xiêu của người làm đồng tất tả, quần xắn ống thấp, ống cao. In cả vành nón xỉn màu đất nâu. Tụi trẻ con hùa nhau ra chợ chơi lò cò, nhảy dây, cười rôm rả.
Ba mươi năm trôi qua, đời người tựa như một thoáng mây. Chợ Xanh cũ giờ đã thành chùa. Cây đa ở cổng chợ cũ bằng với số tuổi chị tôi. Chợ mới thì cũng tập nập hơn trước rất nhiều, bá tôi sau bao năm vẫn ngồi bán đậu ở góc chợ đó nhưng những bát bánh đúc nhân lạc thì dường như đã mất dấu theo bóng thời gian.
© Cá Kho – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Rượu có gì mà nhiều người đam mê đến thế?
Không một tiếng khóc, không một lời nói từ người nhà, không một ai chạy đến nắm lấy tay anh ta. Đơn độc và lặng lẽ. Anh ta đến cuối cuộc đời mà không ai hay biết, không ai để ý, chỉ có cái bóng của chính mình và những giọt rượu đã dẫn dắt anh đến đây.
Thân gửi, anh yêu em
Nhưng chẳng có từ ngữ nào đủ để miêu tả nỗi nhớ ấy, và càng viết thì anh càng thấy mình rơi vào trong nó sâu hơn. Giờ đây anh đã hiểu nỗi lòng của những người yêu xa, anh muốn ôm và hôn em nhiều hơn bao giờ hết.
Tết là đừng xa nhau
Cái niềm ao ước đó cứ làm bác Ba trăn trở hoài mỗi khi từ tết xuất hiện, mong sao tết là tất cả được gần gũi bên nhau. Tết là đừng làm mọi người phải cách xa, vậy mà bác cứ ước hoài cũng có được đâu, là vì vậy đó.
Hôn nhân địa ngục hay ngã rẽ thiên đường
Người yêu hiện tại của em, anh ấy đã chứng kiến mọi thứ. Anh ấy đã an ủi và chăm sóc em khi em yếu đuối nhất, và em không thể ngừng tự hỏi: Tại sao em lại phải gắn bó với người chồng bạo lực, trong khi em có thể tìm được hạnh phúc thực sự?
Dịu dàng trong đời (Phần 5)
Cô từng nghe qua một câu nói: “Đến một lúc nào đó bạn sẽ phải bật khóc trước lựa chọn của bạn”, chuyện của Ngọc cũng vậy chuyện của cô cũng thế, mãi đến sau này cô mới có thể hiểu ra những điều này. Cô tổn thương người mình yêu cũng tổn thương cả chính mình
Những chuyện đến với mình đều là cái duyên
Cách tiếp nhận, xử lý các vấn đề của mỗi người cũng khác nhau. Những người cảm tính, bồng bột, xốc nổi thì hành động thường thái quá khi đối diện với sự việc. Còn những người chín chắn hơn, trải nghiệm hơn, trưởng thành hơn họ sẽ bình tĩnh để đối đáp.
Bãi sông Hồng
Cầu nhộn nhịp, lung linh trong nắng mới, Bóng nghiêng soi rạo rực nước sông Hồng. Sóng dạt dào năm tháng mãi chờ mong, Thuyền ai đó mong về lại bến xưa.
Người EQ cao không tuỳ tiện nói 3 điều này, trong khi người EQ thấp gặp ai cũng kể
Người EQ cao không dễ dàng chia sẻ 3 điều này với người khác. Họ luôn biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói.
Vì còn thương nên còn vương
Muốn kêu than với đất trời rằng mình nhớ em, muốn gào lên cho cả thế giới biết mình thương em nhưng nào có ai quan tâm đến anh cơ chứ, người ta cũng chỉ cười trừ vì hơi sức đâu mà để ý đến một kẻ tình si. Anh đành gửi gắm vào hết con chữ, anh vùi đầu vào những suy tư, anh cứa vào tay mình rỉ máu, à thì ra, chẳng đau bằng việc đánh mất em.
Buồn - tức là cuộc sống vẫn còn ý nghĩa
Cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ, tôi cũng vậy và mọi người cũng vậy. Cho đến lúc nào đó bạn vượt qua được những khó khăn, thử thách bạn sẽ thấy rằng những thứ làm khó bạn lại chính là những thứ giúp bạn được thăng hạng.