Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thu lãng đãng heo may

2016-09-25 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Con người càng lớn càng cô đơn, cô đơn trong những lo toan, tính toán và những muộn phiền của nhân tình thế thái để rồi bỏ quên những thứ rất đỗi bình yên và êm đềm đang ở ngay cạnh mình.

***

Giữa thu, nắng vàng như rót mật, những hàng cây bắt đầu vàng lá. Sân trường vắng lặng trong những ngày nghỉ lễ, không còn tiếng bước chân của những ngày bình thường. Thay vào đó là tiếng của những con chim cu sột soạt lẫn trong cái hiu hắt và cô quạnh của những con gió heo may.

Tôi vẫn giữ cho mình một thói quen đi leo núi và ra biển như thường lệ. Một chút thi vị và nhẹ nhàng, cũng là để bỏ lại sau lưng những bộn bề công việc hàng ngày. Hôm nay, biển dường như khác với mọi hôm. Gió không lớn nhưng cũng đủ làm cho những con chim hải âu cong mình. Những cánh chim báo bão, những cánh chim thiên di...

Bên dưới, những con sóng vẫn vô tình xô vào bờ đá làm tung lên những khoảng bọt trắng xóa và nồng nồng mùi vị của biển, đâu đó lại nhớ về một chút kỉ niệm với anh bạn cùng phòng ngày xưa. Hai anh em vẫn hay đi ra biển cuối tuần để hít hà sự trong lành của mẹ biển, vẫn có thói quen xếp những viên cuội xanh xanh tròn bóng thành hàng xếp lớp lên nhau như một cách thư giãn và để lại dấu ấn của những người bộ hàng ngang qua đây.

Vẫn con đường cũ, những cây cầu treo bằng thép dựa vào vách núi. Những vách đá vẫn vọng lại âm thanh của biển, tiếng kêu của những con hải âu trong gió. Tôi không hiểu ý nghĩa của những tiếng kêu đó. Có thể là tiếng kêu lạc đàn hay tiếng kêu báo bão. Nó lạc lõng, lạnh lẽo như những làn gió heo may khẽ chạm vào da thịt.



Lối đi hôm nay đã được phủ kín bởi màu vàng của những bông dã quỳ dại. Chúng nở sớm hơn mọi năm. Bên kia con dốc, có một ngôi nhà nhỏ làm bằng gỗ mới xuất hiện. Nó khá đẹp và mang phong cách châu Âu. Hàng rào bằng gỗ và sơn trắng, mặt nhà và hiên hướng ra biển. Ngoài vườn bài trí một bộ bàn ghế tạo cho những ai nhìn vào một cảm giác tao nhã, yên bình đến tĩnh lặng.

Trăng lên tự lúc nào, tiếng côn trùng rả rích nghe rõ mồn một trong đêm vắng lặng. Chúng dường như đang góp phần vào sự quạnh quẽ của thu cùng những con gió heo may lãng đãng. Mọi thứ thật êm đềm và thơ mộng dưới ánh trăng bàng bạc lẫn trong làn sương. Những đôi tình nhân bước nhẹ, những tiếng cụng li của những kẻ xa nhà cũng chẳng vơi đi chút cô liêu của thu. Đâu đó những cơn gió vô tình cuốn “bụi thu” từ những hàng cây vào những cốc bia đang dang dở.

Trời về khuya, trăng lên cao, ánh đèn tím đỏ từ những khung cửa sổ đã dần chìm vào bóng tối. Chỉ còn tiếng côn trùng kêu rả rích lẫn trong câu chuyện của những người cô độc bên hồ nước đang hắt lên ánh trăng lặng lẽ lẫn trong ánh đèn đêm mờ ảo. Cây táo cạnh hồ nước bắt đầu chín đỏ. Nhìn rất thích mắt. Vị chát của những quả táo đang chín dở quyện lẫn vị đắng của bia dường như làm cho thời gian trôi nhanh.

Năm tháng trôi nhanh, dòng đời thì dài mà cuộc đời thì ngắn. Con người càng lớn càng cô đơn, cô đơn trong những lo toan, tính toán và những muộn phiền của nhân tình thế thái để rồi bỏ quên những thứ rất đỗi bình yên và êm đềm đang ở ngay cạnh mình. Chợt nhớ đến câu thơ đã đọc ở đâu đó:

“Em có biết bây giờ tháng mấy

Mà heo may giăng kín lối anh về...”

© Cá Kho – blogradio.vn

Có thể bạn quan tâm: Có những ngày cả nỗi buồn cũng bỏ ta đi




Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top