Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có hai người lặng lẽ cầm tay nhau đi về phía mặt trời

2016-08-07 01:58

Tác giả:


blogradio.vn - Nơi đây, có một người đã gắn bó với tôi cũng hai năm có lẻ. Một sự gắn bó ngẫu nhiên của duyên phận. Những kỉ niệm những chiều cuối tuần, những tối mùa đông và cả những buồn vui của tuổi trẻ. Sau hai năm, biển vẫn vậy. Vẫn những con sóng xô bờ, những tiếng hờn dỗi mắng yêu của những đôi tình nhân, tiếng mẹ gọi con ngọt ngào trước gió, nhưng đâu đó thiếu đi một người đã trở về phương Nam xa xôi.


***

Tặng anh Trần Viết Thắng.

Cuối mùa, những cơn mưa dường như cũng nhiều hơn, bầu trời âm u và xám xịt. Khuôn viên trường đại học bắt đầu đang phủ màu sắc thu, những hàng cây ngân hạnh lá đã sẫm hơn, quả thì bắt đầu vàng và những cơn gió heo may lãng đãng. Bầu trời xám xịt với những đám mây bềnh bồng.

Như thường lệ, tôi vẫn giữ thói quen đi ra biển vào những ngày cuối tuần. Trước mặt tôi là biển cả bao la, ào ạt những con sóng xô bờ đá. Gió biển cuốn đi những mệt mỏi, muộn phiền và những khó chịu trong người sau một tuần dài làm việc. Những chiếc cầu treo neo mình vào vách núi như những cách tay nắm lấy nhau trước giông bão cuộc đời. Những vách núi sừng sững đã phủ đầy một màu xanh của đám dây leo chằng chịt đầy huyền bí, đâu đó lác đác những bông hoa Lilia dại hồn nhiên và tinh khôi, kèm theo những tiếng vang vọng từ vách núi sau những lần xô bờ của những cơn sóng vô tình.

Tĩnh lặng và vội vã, những người lữ hành cứ lầm lũi bước qua nhau. Những tiếng lách tách của những chiếc máy ảnh nghe khô khốc. Thị dân nơi đây có một sở thích là chụp ảnh ở những nơi họ đến. Bất kể lúc nào, làm gì và thậm chí lặp đi lặp lại một cách nhàm chán và đơn điệu. Chúng dường như nhỏ bé, lạc lõng và rơi vào khoảng không của những tiếng sóng ồn ào.

Có hai người lặng lẽ cầm tay nhau đi về phía mặt trời

Sát dưới chân núi, là một bãi đá cuội chẳng biết có từ bao giờ. Những người lữ khách qua đây thường xếp chúng chồng lên nhau như một nét để lại dấu ấn hoặc khám phá một chút gì đó của những viên sỏi tròn bóng bởi bàn tay tự nhiên của biển. Tôi khoan khoái ngửa mặt lên trời, hít căng nồng ngực cái thứ không khí êm dịu và nhẹ nhàng từ gió biển. Cũng nơi đây, có một người đã gắn bó với tôi cũng hai năm có lẻ. Một sự gắn bó ngẫu nhiên của duyên phận. Những kỉ niệm những chiều cuối tuần, những tối mùa đông và cả những buồn vui của tuổi trẻ. Sau hai năm, biển vẫn vậy. Vẫn những con sóng xô bờ, những tiếng hờn dỗi mắng yêu của những đôi tình nhân, tiếng mẹ gọi con ngọt ngào trước gió, nhưng đâu đó thiếu đi một người đã trở về phương Nam xa xôi.

Chiều buông, ánh hoàng hôn trải những vạt nắng vàng nhạt trên mặt biển. Gió mạnh và lạnh hơn. Những áng mây vội vã đi về phía chân trời. Nơi triền núi, những hàng thông bắt đầu lãng đãng heo may se lạnh. Những đôi hải âu cong mình trước gió. Dưới vạt nắng chiều có đôi chim cu vẫn nhởn nhơ kiếm ăn trên bãi cỏ, chậm dãi và an yên. Con chim đực bới mạnh xuống đám cỏ non để lộ ra lớp đất mới. Chúng dạn dĩ và dường như chẳng sợ con người. Con chim cái sau khi bới được một con giun có vẻ rất nhỏ, đã khéo léo đưa lên mỏ con chim đực. Tôi tò mò quan sát và suy nghĩ. Sau cùng tôi thấy chúng lấy mỏ kéo con giun đứt làm đôi và mỗi con một phần. Một sự yêu thương, nhường nhịn. Và hẳn rằng thứ tình yêu này chẳng thể hiện bằng lời nói. Nó được nói lên bằng ánh mắt trìu mến long lanh.

Có hai người lặng lẽ cầm tay nhau đi về phía mặt trời

Tôi đứng dậy, rời bãi cỏ để đi leo lên con dốc đi về phía trường. Con dốc đầy sỏi, hai bên dốc là những hàng hoa dại chẳng rõ tên.

Một đôi tình nhân đang đi đằng trước. Cô gái có vẻ mỏi chân, từ ánh mắt và đôi môi của cô lộ rõ sự làm nũng. Chàng trai trông khá hiền lành và thư sinh. Cũng chẳng nói tiếng nào. Có vẻ chàng cũng rất mệt. Chàng đi trước cô gần chục bước chân. Và rồi cô gái dừng lại cất tiếng “Anh ơi”. Chàng quay lại nhìn, miệng thở ra hơi nhưng nét mặt thì không một chút khó chịu. Chàng đi lại gần, nhẹ nhàng cầy tay cô và kéo đi…

Bên này con dốc, trên đường về trường, hai ven đường là những hàng anh đào lẫn cả đám cỏ dại. Có đôi vợ chồng già dắt tay nhau đi dạo. Bà có xách theo một túi hoa quả, lâu lâu bà lại cất tiếng nói ngọt ngào với ông và không quên đưa lên miệng ông một miếng hoa quả…

Tôi chậm chậm đi sau hai người đến chỗ đèn đỏ mà không biết hoàng hôn đã buông xuống tự bao giờ. Chỉ thấy, dưới bóng hoàng hôn, có hai người lặng lẽ cầm tay nhau đi về phía mặt trời.

© Cá Kho – blogradio.vn

Có thể bạn quan tâm: Video đang được xem nhiều nhất




Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Suy nghĩ về tiêu đề

Suy nghĩ về tiêu đề "Bước chậm lại giữa thế gian vội vã" của Đại Đức Haemin

Vậy thì “bước chậm lại” để ngắm nhìn vạn vật đang chuyển mình trong gió, bước chậm lại để ta thấu hiểu hơn về cuộc đời, về con người, hay đơn giản là bước chậm lại để gom nhặt những “mảnh người” của chính mình, để biết ta còn biết buồn, biết yêu, và biết tất thảy mọi cảm xúc như con người.

Mưa bóng mây

Mưa bóng mây

Chúng ta rồi sẽ yêu một người nào khác, khi tìm được một trái tim thực sự đồng điều với mình, cậu nhỉ. Chỉ tiếc, đó chẳng phải tớ, cũng chẳng phải cậu.

Đón chào ngày mới

Đón chào ngày mới

Đón ánh sáng hừng đông gợi mở, Chào bình minh ló rạng, đêm tan. Cho ngày mới rực nắng vàng, Chim ca, hoa nở, mây ngàn lững lờ.

Đợi

Đợi

Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình

Vẫn là chính mình

Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng

Lời hứa cuối cùng

“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu

Đánh mất tình yêu

Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

back to top