Chút thoáng mùa đông
2016-12-12 01:25
Tác giả:
Đã qua rồi những ngày nắng đỏ
Chẳng sương đêm pha chút bụi thu
Nhắm mắt đôi mi, dòng lệ ướt
Một thoáng đông sang chợt khát lòng
Ở xứ này, sau mỗi trận mưa là biết thời tiết sắp chuyển mùa. Đông đến cũng vậy, trước khi rét bao giờ cũng có một trận mưa nhẹ đủ để người ta cảm nhận được sự sắp thay đổi. Thành phố những ngày đầu đông khoác lên mình tấm áo xám, nhìn đâu cũng thấy những hàng ngân hạnh xơ xác trụi lá, những cây anh đào lá cũng rụng từ bao giờ. Chỉ còn phất phơ vài chiếc lá đỏ còn sót lại chơ vơ trong những khoảng không của những cơn gió. Những bức tường, những mái nhà trở nên cũ kỹ, già nua. Dòng người trở nên thưa hơn, ai nấy đều muốn tìm kiếm một nơi ấm áp cho mình.

Không hiểu sao, ở xứ này, mỗi lần đông về là những con cu gáy và quạ xuất hiện rất nhiều. Dường như chúng xuất hiện để tô điểm cho sự lạnh lẽo của mùa đông. Chúng mặc kệ những cơn gió đang gào thét, thổi rụng những chiếc lá còn sót lại từ cuối thu. Chúng chậm rãi nhởn nhơ, an yên dưới những vạt nắng hiếm hoi đang trải dài trên bãi cỏ. Chúng hiền hòa và bỏ quên tất cả mọi thứ sang một bên để tận hướng những tia nắng mùa đông bằng những cái rũ mình thật êm ái và khỏe khoắn.
Cách đây 3 năm, khi vẫn còn ở chung với anh bạn trong kí túc xá. Chúng tôi vẫn có thói quen cuối tuần tự nấu ăn để hít hà cái thông khí mùa đông và kể chuyện mùa đông ngoài Bắc. Tôi thích kể về mùa đông ở quê tôi, một vùng quê nghèo toàn núi đá. Thích kể về những cơn gió Bấc lạnh căm căm và những đôi bàn chân hanh nứt nẻ của những đứa trẻ. Những cái nghèo, cái đói, những củ sắn củ khoai mà mẹ tôi đã trải qua. Anh bạn tôi rất thích nghe bài hát "Nỗi nhớ mùa đông" hoặc "Mùa đông của em". Một thứ giai điệu rất da diết và nhớ nhà. Anh còn kể về kỉ niệm một chuyến ra Bắc thăm quê vào gần Tết, được mẹ dắt đi chợ mùa đông làm tôi lại thèm thứ bánh đúc nóng của chợ phiên nơi quê nhà.
Bước chân vào quán ăn đêm, thấy một không khí ấm cúng hơn hẳn. Mùi thơm của thức ăn tỏa ra đã phần nào làm đôi tay của những người khách bớt đi giá buốt. Bên khung cửa kính, làn khói ấm áp bay ra từ chiếc cốc trước mặt đã làm mờ đi dòng người đang vội vã ngoài kia. Tôi vẫn thích cái cảm giác được ngồi nhấm nháp chút đồ uống trong cái lạnh đầu đông để đợi chờ một ai đó. Sự đợi chờ mang lại những tia ấm áp và cũng để chiêm nghiệm những thứ mình đã va vấp trong cuộc đời. Những đôi tình nhân cũng hối hả bước vào quán và tìm cho họ một chổ ngồi đủ ấm áp, thân tình. Họ bỏ lại cái lạnh giá bên ngoài ô cửa kính bằng những cử chỉ thân mật, những nụ cười đầy yêu thương. Mọi thứ xung quang và mùa đông ngoài kia bị bỏ lại sau tấm cửa kính mờ và ánh đèn có phần mờ ảo.

Chớm đông, cái cảm giác lạnh lẽo và cô độc bám theo mỗi bước chân càng thấm thía hơn khi đợi chờ một thứ gì đó vô hình mà chưa tới. Mọi thứ chìm vào trong cái lạnh của phố vắng lúc đêm về. Mưa đã dứt, nhưng cái lạnh càng thêm buốt giá. Song hành với cái giá buốt ấy, thành phố lúc này như của riêng mình. U buồn và vắng vẻ.
Mùa đông cũng có cái hương vị riêng của nó. Đó là mùi ngai ngái của những quả ngân hạnh bị dẵm nát, mùi của gió lùa về từ biển, của hơi nước xen lẫn cái lạnh làm tê cóng các giác quan. Tiếng đôi tình nhân cười trong cơn lạnh giá như một chút thoáng qua của mùa đông rồi chìm hẳn trong màn đêm tĩnh lặng.
P/s: Tặng anh Trần Viết Thắng, anh Nguyễn Trọng Hải
© Cá Kho – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Năm tháng đi qua kỷ niệm ở lại
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…







