Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nỗi nhớ nhà

2013-02-19 15:13

Tác giả:



Cuộc sống hàng ngày với bao bộn bề lo toan để mưu sinh, đôi khi làm con người ta cuốn theo công việc nhưng mỗi độ Tết đến Xuân về trên quê hương, đất nước mình trong lòng người Việt dù ở bất kỳ phương trời nào cũng đều xốn xang, không ai rủ ai mà tự nhủ với lòng mình là phải cố gắng để về nhà đoàn tụ, xum vầy cùng bạn bè và gia đình. 

Thế nhưng, không phải ai cũng có được cơ hội đó, đặc biệt là những người Việt xa quê như mình. Nếu mà được về quê ăn Tết thì không có gì hạnh phúc bằng bởi hiện tại mình đang phải hoàn thành nốt khóa học 4 năm tại Liên Bang Nga, khóa học này là khóa học cuối cùng cần sự tập trung và cố gắng hết sức nên mình không thể về nhà đón tết, điều đó khiến mình rất buồn vì như mọi năm ngày Tết ở xứ người nơi mình đang theo học thường rất vắng , muốn ra đường cũng chẳng biết đi đâu về đâu. Không có gia đình ở bên, mình bất chợt nhớ đến ca khúc “Xuân này con không về” để rồi thấy lòng nghèn nghẹn. Mình đã ứa nước mắt,nhớ nhà, nhớ bố mẹ và em gái. Chính vì vậy cảm giác thèm được đón tết ở nhà đã chiếm lĩnh hết suy nghĩ của mình lúc này và nó khiến mình nhớ đến những lúc ở Việt Nam khi cùng gia đình chuẩn bị đón tết, náo nức, vui tươi và hạnh phúc đến chừng nào. Có lẽ đó là khoảnh khắc mình yếu lòng nhất.



Hôm nay nếu tính theo lịch Việt Nam thì chỉ còn khoảng gần 1 tuần nữa là đến Tết âm lịch, cái tết mà bao nhiêu người mong đợi kể cả mình vì mình rất thích không khí của ngày tết cổ truyền. Mọi năm khi mình ở nhà thì mình thấy từ đầu tháng Chạp, đường phố đã tấp nập người đi sắm Tết. Mỗi gia đình đều sắp xếp công việc để có thời gian dọn dẹp, trang hoàng nhà cửa. Đường phố cũng trở nên nhộn nhịp hơn với đủ thứ hàng được bày bán để phục vụ nhu cầu của người dân trong dịp Tết. Đó còn chưa nói tới ở các vùng quê – nơi mà dường như những nét văn hóa truyền thống của ngày Tết cổ truyền còn được giữ nguyên vẹn. Còn riêng với gia đình mình thì mình nhớ nhất những kỉ niệm khi cùng cả nhà quây quần bên nhau để chuẩn bị đón giao thừa, không khí trong nhà lúc đó thật đầm ấm và bận rôn vì không ai bảo ai mỗi người một việc: mình và mẹ thì tất bật sửa soạn mâm ngũ quả để cúng gia tiên, mâm ngũ quả nhà mình thì cũng gồm những thứ quả rất đặc trưng của miền Bắc như chuối, bưởi, đào, hồng, quýt và được trình bày theo lối truyền thống , nải chuối thì được đặt ở dưới cùng, ở giữa để đỡ lấy toàn bộ các cây trái khác. Chính giữa nải chuối xanh thẫm là quả bưởi căng mọng hoặc quả phật thủ chin vàng nổi bật. Những quả chin đỏ đặt xung quanh. Những chỗ khuyết đặt xen kẽ quýt vàng, táo màu xanh hoặc những trái ớt đỏ mọng, hoàn thiện những nét trang trí cuối cùng. Mình thấy mâm Mâm ngũ quả làm cho quang cảnh ngày Tết và không gian thờ cúng gia tiên thêm phần tươi vui, ấm áp và rực rỡ.Nó thể hiện sinh động cho ý tưởng, triết lý – tín ngưỡng – thẩm mỹ của ngày Tết nên hình ảnh về chiếc mâm ngũ quả ngày Tết khiến mình không sao quên được.

Ngoài ra góp phần vào mâm cỗ đón giao thừa là những chiếc bánh chưng xanh- đó là món ăn không thể thiếu vì nó tượng trưng cho niềm hân hoan của ngày Tết. Những chiếc bánh đẹp, đầy đặn, vuông thành sắc cạnh được bố mình tước nhẹ sợi lạt buộc vaò bánh và chia thành hai phần đặt chéo nhau trên đĩa. Cầm chiếc bánh đặt lên hai sợi lạt, bố khéo léo kéo hai múi lạt chặt dần, chiếc bánh cắt ra nguyên vẹn để lên ban thờ cúng ông bà tổ tiên.Dù sao thì tết đến,xuân về,hình ảnh những chiếc bánh chưng vẫn nhắc nhở mọi người chúng ta về giá trị truyền thống thật sâu sắc và ý nghĩa biết bao để rồi khi xa quê hương 4 năm như vậy nhưng mình vẫn rất nhớ hương vị thơm thơm ngầy ngậy của gạo nếp và đỗ xanh thật hấp dẫn.Và rồi trở lại việc chuẩn bị đón giao thừa, khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong thì cũng là lúc đồng hồ điểm 12 gịờ báo hiệu thời khắc đón năm mới cũng đã đến.

Cả nhà mình cùng ngồi quây quần bên mâm cơm ăn uống, cười nói vui vẻ và trao cho nhau những lời chúc tốt đẹp nhất để đón chào năm mới ,bố và mẹ còn chuẩn bị những chiếc phong bao lì xì đỏ để mừng tuổi cho mình và em gái để mong sao khi thêm một tuổi mới hai chị em mình sẽ ngoan ngoãn và học giỏi hơn.Đó là khoảnh khắc ấm áp và hạnh phúc nhất mà mình cảm nhận được. Nó khiến mình cảm thấy thật trân trọng giây phút đó–giây phút thiêng liêng của sự đoàn viên.Bởi thế mặc dù là rất buồn khi năm nay không được đón tết với gia đình nhưng trong lòng mình vẫn tự hứa sẽ học tập thật tốt để năm sau khi hoàn thành khóa học tại Nga mình sẽ sớm được về nhà đón tết với gia đình.Mình muốn được gửi lời tới bố mẹ trong dịp Tết này là : "Con gái ở phương xa tết này không về được,mong bố mẹ giữ gìn sức khỏe và đón Tết thật đầm ấm,hạnh phúc. Con rất nhớ bố mẹ và em.Năm sau con sẽ về và cả nhà mình lại quây quần bên nhau. Mình cũng xin gửi lời chúc tới tất cả các bạn ở quê hương Việt Nam năm Quý Tỵ vui vẻ như Chim Sẻ, khỏe mạnh như Đại Bàng, giàu sang như Chim Phụng, làm lụng như Chim Sâu, sống lâu như Đà Điểu nhé! Happy new year!

  • Bài dự thi cuộc thi Tết trong tim tôi của Hoàng Thùy Linh

Để bình chọn bài viết này mời bạn để lại bình luận - phản hồi cuối bài viết!



Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn
.


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bốn mùa và em!

Bốn mùa và em!

Một cánh én liệng Bẻ cong vành trời Một cơn mưa ướt Khóc ngày chia phôi

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu

Mặc dù đọc rất nhiều bài về tiết kiệm, lối sống tối giản, cách chi tiêu thông minh nhưng càng đọc, tôi càng nhận ra: Chỉ biết tiết kiệm từng đồng không khiến chúng ta giàu lên. Trái lại, có những tư duy sai lệch âm thầm "rút cạn" túi tiền của phụ nữ, khiến họ suốt đời mắc kẹt trong nỗi lo tài chính.

Chỉ là quá khứ mà thôi

Chỉ là quá khứ mà thôi

Đôi khi, chia tay không phải là kết thúc mà nó là khởi đầu cho cuộc tìm kiếm hạnh phúc thật sự của bản thân bạn. Có thể bạn sẽ phải đau khổ trong một thời gian nhưng nỗi đau rồi sẽ vơi đi nếu bạn chấp nhận nó.

Tiếng thở dài

Tiếng thở dài

Cứ mỗi độ tháng tư sang lại chạnh lòng nhớ anh hai! Nhớ luôn những anh trai làng đã ra đi không bao giờ trở lại, khác với lời hứa hẹn khi đất nước hòa bình sẽ trở về như trong thư đã viết. Bây giờ đã hòa bình thế bóng dáng các anh đâu khi quê hương vẫn đợi! Cha Mẹ già còn chờ trông?

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà

Tuổi thơ tôi có “thâm niên” chăn bò đến gần cả 10 năm. Và trong khoảng thời gian “dằng dặc” ấy, dẫu ngày nắng hay mưa, đông hay hè,… có khi chỉ thoáng chốc, có khi nguyên cả buổi chiều, chẳng ngày nào, tôi không có mặt ở bên bà.

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?

Đối với chúng ta, những con người bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường thì học chính là con đường nhanh nhất, dễ đi nhất để chúng ta thay đổi số phận.

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường

Thì ra, ranh giới giữa tình yêu không nằm ở giàu nghèo, không nằm ở danh phận hay định kiến. Mà nằm ở việc chúng ta có đủ yêu thương để bước tiếp cùng nhau, có đủ dũng cảm để không buông tay—dù là trong những ngày nắng đẹp hay giữa cơn bão tố cuộc đời.

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu

Trong cuốn sách này, Tiến sĩ Charlotte Kasl đã kết hợp những kiến thức tinh hoa giữa triết lý Phật giáo và tâm lý học phương Tây để cung cấp cho độc giả một “hướng dẫn sử dụng” tình yêu tập trung vào sự chân thành và chánh niệm.

Con là người lính hôm nay

Con là người lính hôm nay

Chị cũng đã chờ anh suốt bao tháng ngày dài, từ khi còn là người con gái thanh xuân, từ khi còn là cô gái với sắc xuân phơi phới cho đến bây giờ mái tóc chị đã điểm màu tóc bạc và cả những dòng nước mắt đã âm thầm chảy mãi trên gương mặt đã bị thời gian lấy đi tuổi trẻ. Chị vẫn mòn mỏi chờ anh trong hy vọng, rồi trong vô vọng, mà chị vẫn chờ.

Tách trà hoa...

Tách trà hoa...

Thời gian ở bên nhau, cái khoảnh khắc tôi thích nhất chắc là mỗi cuối ngày, được ngồi cạnh anh, cầm trong tay tách trà ấm, thỏ thẻ với nhau đôi điều về cuộc sống, về công việc. Cái ban công bình yên, vừa đủ chỗ cho cả hai, nhưng... trớ trêu thay, đó chỉ là câu chuyện tình của quá khứ.

back to top