Những ngày chông chênh
2020-12-08 01:28
Tác giả:
Hoàng Thúy Vân
blogradio.vn - Tôi lại rảo bước về phía con đường nhỏ, mặc dù chẳng biết mình đang đi đâu nữa, từ đây về lại nhà nghỉ chắc cũng xa lắm rồi nhưng sợ gì chứ, dù có lạc lối thì vẫn có cách để quay đầu mà.
***
Tôi bỏ lại sau lưng những ngày chông chênh, nặng trĩu và bắt đầu hành trình với những mênh mang. Ngồi trên xe bus, tôi nghe nhạc và gặm nhấm chút lo sợ đang dâng lên trong lòng mình, nhưng rồi tôi thầm nghĩ: Mình thích thì cứ đi thôi, sao cứ phải vướng bận cuộc đời, thanh xuân của mình còn xanh lắm, sao cứ phải sống cuộc đời của những người khác, nếu chỉ là chính mình thôi thì sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu.
Và khi tôi đứng đấy, giữa một vùng đất xa lạ với những con người xa lạ cùng với thứ nắng gió xa lạ ấy, tôi chợt thấy vui vì bản thân mình cũng đã thành xa lạ với tất cả những gì xung quanh kia. Tôi nghĩ về cuộc sống cách đây vài ba giờ đồng hồ - hiện thực xô bồ với những gói mì dang dở, đống bản thảo lộn xộn trong căn nhà trọ tí hon và cả cái mối tình dở hơi của chính mình... Rồi tôi biết, mình phải đi thôi, ít ra là cho đến khi những ngày lơ lửng ấy trôi đi.
.jpg)
Tôi đến Hội An, cùng những tia nắng đầu mùa, gió cứ chạy tung tăng trên những mái ngói đỏ và những bức tường cứ loang lỗ rêu phong. Thành phố này cổ kính và thật yêu, nó gõ nhẹ trong tôi rung rinh bóng dáng của những mái đình xưa nơi quê nhà, chợt thấy lòng cứ hoang hoải nỗi nhớ, vậy mà rặng mây xanh vẫn thơ thẩn đạp xe nơi góc trời và nỗi buồn cứ thế cũng lững lờ trôi theo.
Tôi hòa mình vào dòng người nhộn nhịp suốt cả ngày trời, chiếc Iphone vẫn đều đều rót vào tai tiếng hát ngọt như vị cafe. Bên lề đường, có cô thím đầu xoăn đang ngồi cặm cụi nướng thịt, hương thơm tan vào không gian và vấn vương nơi cánh mũi, có cả những gánh hàng rong đung đưa trên đôi vai gầy những cô bác chắc khoảng tứ tuần và những chiếc xích lô lững thững thả từng tiếng kêu cọc cạch. Ở cuối góc phố còn có cụ già đang mỉm cười với hàm răng đen nhánh ngồi bán bánh tráng, rồi thấy nhớ đau đáu cái món bánh tráng mặn đắng mình từng làm cho cả nhà rồi hỏi mọi người có thấy ngon không? Kí ức ùa về làm hương nỗi nhớ cay xè trên đôi mắt, nơi sống mũi, chợt thương thật thương bóng cha mẹ đang lầm lũi giữa ruộng nương, lòng thiết nghĩ: Biết thế về nhà cho xong nhưng lại lo lắng vì thể nào bố mẹ cũng sẽ phiền lòng, thôi thì mình cứ đi cái đã.
Tôi lại rảo bước về phía con đường nhỏ, mặc dù chẳng biết mình đang đi đâu nữa, từ đây về lại nhà nghỉ chắc cũng xa lắm rồi nhưng sợ gì chứ, dù có lạc lối thì vẫn có cách để quay đầu mà, cuộc đời này vốn dĩ đã là một mê cung chứ đâu phải chỉ những con đường mới mông lung như vậy. Thế gian này buồn phiền chẳng bao giờ là đủ và tôi chợt hối tiếc vì đã không dũng cảm bỏ đi sớm hơn hoặc ít nhất cũng phải một lần liều lĩnh hét vào mặt những kẻ lâu nay vẫn chỉ trích tôi rằng: Ai dám cấm tôi làm những điều mình thích chứ, bận tâm đến tôi làm gì, tôi chỉ đang sống cuộc đời của chính tôi mà thôi.
Và giữa những suy tư bất chợt ấy, giai điệu này vang lên, chẳng quá gay gắt, dồn dập, cũng không phải dịu êm, sâu lắng chỉ đơn giản là có thể hòa tan những mông lung của những trái tim buồn. Giai điệu có vị đắng của một tách cafe đen, có vị chát của hương chanh và cả vị thanh trong của một ly matcha thơm nồng:
“Một câu chuyện mà tôi từng nghe đâu đó
Trước khi là thiên nga, em đã từng là một cô vịt xấu xí
Người đời không ai hay biết về đôi cánh của em
Thế giới mới mà em sắp trải qua toàn những đắng cay
Nhưng cô gái mạnh mẽ à, em sinh ra là để cất cao đôi cánh
Những giọt nước mắt của em, những vết thương em phải chịu
Đó là sự chuẩn bị cho ngày mà em có thể bay cao như một chú bướm
Rồi mọi người, ai cũng sẽ nhìn thấy em”

Tôi bất giác mỉm cười rồi cảm nhận nhịp đập nơi ngực trái trở nên rộn ràng, chợt thấy tâm hồn mình như vừa được năng hong khô và trái tim lại lồng lộng từng cơn gió. Phía cuối con đường, giữa hai bức tường rêu phong cổ kính, giữa đống đất đá bị vùi trong ngõ cụt, đám hoa dại đang mỉm cười, chúng cười như những nụ hoa cũng đang nảy nở trong chính tâm hồn tôi vậy.
“Ánh sáng ngập tràn bầu trời
Phía dưới là con người tôi
Bay lượn như thể mình đang mơ
Cuộc sống của tôi là một điều đẹp đẽ”
Tôi quyết định ở lại đây thêm một ngày nữa. Và chờ khi đêm về, tôi đi dạo và nghe lại bài hát ấy, một mình. Nhưng giờ thì tôi không còn cảm thấy cô đơn giữa dòng người đông đúc ấy, trong tim tôi còn có rất nhiều người và vốn dĩ chẳng còn chỗ cho phiền muộn hay mông lung nữa.
Thật may mắn vì tôi đang đứng ở đây vào thời điểm này, người ta bắt đầu thắp nến và thả hoa đăng. Những bông hoa đủ màu sắc với ánh nến lập lòe giữa sóng nước như những chú đom đóm đang trôi. Tôi cũng thả một bông và sẵn tiện, tôi thả luôn những hòn đá tảng đè nặng trong lòng mình bấy lâu nay.
Bầu trời đêm ở Hội An thật đẹp, sâu hun hút, có cả trăng sao và không gian mát rượi mùi gió, chúng thổi tung mái tóc lòa xòa của tôi, rồi tôi nghĩ, mình có nên đi cắt tóc không nhỉ, cho chúng ngắn lại và nhẹ nhàng hơn, một mái tóc mới sẽ là bước đầu tiên cho một khởi đầu mới.
Nghĩ thế, tôi mỉm cười trở về, trong lòng thầm chắc rằng ngày mai nắng sẽ đẹp lắm.
© Thúy Vân Hoàng - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Những ngày chông chênh giữa cô đơn | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.






