Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những ngày chông chênh

2020-12-08 01:28

Tác giả: Hoàng Thúy Vân


blogradio.vn - Tôi lại rảo bước về phía con đường nhỏ, mặc dù chẳng biết mình đang đi đâu nữa, từ đây về lại nhà nghỉ chắc cũng xa lắm rồi nhưng sợ gì chứ, dù có lạc lối thì vẫn có cách để quay đầu mà.

***

Tôi bỏ lại sau lưng những ngày chông chênh, nặng trĩu và bắt đầu hành trình với những mênh mang. Ngồi trên xe bus, tôi nghe nhạc và gặm nhấm chút lo sợ đang dâng lên trong lòng mình, nhưng rồi tôi thầm nghĩ: Mình thích thì cứ đi thôi, sao cứ phải vướng bận cuộc đời, thanh xuân của mình còn xanh lắm, sao cứ phải sống cuộc đời của những người khác, nếu chỉ là chính mình thôi thì sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu.

Và khi tôi đứng đấy, giữa một vùng đất xa lạ với những con người xa lạ cùng với thứ nắng gió xa lạ ấy, tôi chợt thấy vui vì bản thân mình cũng đã thành xa lạ với tất cả những gì xung quanh kia. Tôi nghĩ về cuộc sống cách đây vài ba giờ đồng hồ - hiện thực xô bồ với những gói mì dang dở, đống bản thảo lộn xộn trong căn nhà trọ tí hon và cả cái mối tình dở hơi của chính mình... Rồi tôi biết, mình phải đi thôi, ít ra là cho đến khi những ngày lơ lửng ấy trôi đi.

Tôi đến Hội An, cùng những tia nắng đầu mùa, gió cứ chạy tung tăng trên những mái ngói đỏ và những bức tường cứ loang lỗ rêu phong. Thành phố này cổ kính và thật yêu, nó gõ nhẹ trong tôi rung rinh bóng dáng của những mái đình xưa nơi quê nhà, chợt thấy lòng cứ hoang hoải nỗi nhớ, vậy mà rặng mây xanh vẫn thơ thẩn đạp xe nơi góc trời và nỗi buồn cứ thế cũng lững lờ trôi theo.

Tôi hòa mình vào dòng người nhộn nhịp suốt cả ngày trời, chiếc Iphone vẫn đều đều rót vào tai tiếng hát ngọt như vị cafe. Bên lề đường, có cô thím đầu xoăn đang ngồi cặm cụi nướng thịt, hương thơm tan vào không gian và vấn vương nơi cánh mũi, có cả những gánh hàng rong đung đưa trên đôi vai gầy những cô bác chắc khoảng tứ tuần và những chiếc xích lô lững thững thả từng tiếng kêu cọc cạch. Ở cuối góc phố còn có cụ già đang mỉm cười với hàm răng đen nhánh ngồi bán bánh tráng, rồi thấy nhớ đau đáu cái món bánh tráng mặn đắng mình từng làm cho cả nhà rồi hỏi mọi người có thấy ngon không? Kí ức ùa về làm hương nỗi nhớ cay xè trên đôi mắt, nơi sống mũi, chợt thương thật thương bóng cha mẹ đang lầm lũi giữa ruộng nương, lòng thiết nghĩ: Biết thế về nhà cho xong nhưng lại lo lắng vì thể nào bố mẹ cũng sẽ phiền lòng, thôi thì mình cứ đi cái đã.

Tôi lại rảo bước về phía con đường nhỏ, mặc dù chẳng biết mình đang đi đâu nữa, từ đây về lại nhà nghỉ chắc cũng xa lắm rồi nhưng sợ gì chứ, dù có lạc lối thì vẫn có cách để quay đầu mà, cuộc đời này vốn dĩ đã là một mê cung chứ đâu phải chỉ những con đường mới mông lung như vậy. Thế gian này buồn phiền chẳng bao giờ là đủ và tôi chợt hối tiếc vì đã không dũng cảm bỏ đi sớm hơn hoặc ít nhất cũng phải một lần liều lĩnh hét vào mặt những kẻ lâu nay vẫn chỉ trích tôi rằng: Ai dám cấm tôi làm những điều mình thích chứ, bận tâm đến tôi làm gì, tôi chỉ đang sống cuộc đời của chính tôi mà thôi.

Và giữa những suy tư bất chợt ấy, giai điệu này vang lên, chẳng quá gay gắt, dồn dập, cũng không phải dịu êm, sâu lắng chỉ đơn giản là có thể hòa tan những mông lung của những trái tim buồn. Giai điệu có vị đắng của một tách cafe đen, có vị chát của hương chanh và cả vị thanh trong của một ly matcha thơm nồng:

“Một câu chuyện mà tôi từng nghe đâu đó

Trước khi là thiên nga, em đã từng là một cô vịt xấu xí

Người đời không ai hay biết về đôi cánh của em

Thế giới mới mà em sắp trải qua toàn những đắng cay

Nhưng cô gái mạnh mẽ à, em sinh ra là để cất cao đôi cánh

Những giọt nước mắt của em, những vết thương em phải chịu

Đó là sự chuẩn bị cho ngày mà em có thể bay cao như một chú bướm

Rồi mọi người, ai cũng sẽ nhìn thấy em”

Tôi bất giác mỉm cười rồi cảm nhận nhịp đập nơi ngực trái trở nên rộn ràng, chợt thấy tâm hồn mình như vừa được năng hong khô và trái tim lại lồng lộng từng cơn gió. Phía cuối con đường, giữa hai bức tường rêu phong cổ kính, giữa đống đất đá bị vùi trong ngõ cụt, đám hoa dại đang mỉm cười, chúng cười như những nụ hoa cũng đang nảy nở trong chính tâm hồn tôi vậy.

“Ánh sáng ngập tràn bầu trời

Phía dưới là con người tôi

Bay lượn như thể mình đang mơ

Cuộc sống của tôi là một điều đẹp đẽ”

Tôi quyết định ở lại đây thêm một ngày nữa. Và chờ khi đêm về, tôi đi dạo và nghe lại bài hát ấy, một mình. Nhưng giờ thì tôi không còn cảm thấy cô đơn giữa dòng người đông đúc ấy, trong tim tôi còn có rất nhiều người và vốn dĩ chẳng còn chỗ cho phiền muộn hay mông lung nữa.

Thật may mắn vì tôi đang đứng ở đây vào thời điểm này, người ta bắt đầu thắp nến và thả hoa đăng. Những bông hoa đủ màu sắc với ánh nến lập lòe giữa sóng nước như những chú đom đóm đang trôi. Tôi cũng thả một bông và sẵn tiện, tôi thả luôn những hòn đá tảng đè nặng trong lòng mình bấy lâu nay.

Bầu trời đêm ở Hội An thật đẹp, sâu hun hút, có cả trăng sao và không gian mát rượi mùi gió, chúng thổi tung mái tóc lòa xòa của tôi, rồi tôi nghĩ, mình có nên đi cắt tóc không nhỉ, cho chúng ngắn lại và nhẹ nhàng hơn, một mái tóc mới sẽ là bước đầu tiên cho một khởi đầu mới.

Nghĩ thế, tôi mỉm cười trở về, trong lòng thầm chắc rằng ngày mai nắng sẽ đẹp lắm.

© Thúy Vân Hoàng - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Những ngày chông chênh giữa cô đơn | Radio Tâm Sự

Hoàng Thúy Vân

Hòn đá nếu không lăn thì phải chịu để rêu xanh che lấp...

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top