Những chén rượu và hồi ức 1972
2020-12-05 01:05
Tác giả:
Hoàng Thúy Vân
blogradio.vn - Trong cơn say của bố là những ngày chiến trận hào hùng, một tuổi thơ cơ cực mà trọn vẹn và tôi nhìn thấy sau hàng triệu giọt nước mắt đã rơi thưở ấy là nụ cười của cả một đời về sau.
***
Tôi từng mơ màng, mường tượng những thước phim cũ kĩ chậm trôi về những năm 72 qua con mắt long lanh cùng hơi men cay sóng sánh trên khóe mi bố. Chưa một lần bố kể cho tôi nghe về những năm tháng rực rỡ cờ hoa đó, những điều tôi biết chỉ là những điều ông nói lúc cùng bè bạn của mình ngồi nhâm nhi chén rượu đắng ngắt và kể lại tháng ngày đạn bom ấy.
Tôi nhìn thấy ký ức xa xăm đong đầy trong chén rượu bố cầm, ánh mắt bố hướng về một phương trời vô định, tựa như đang cố nhìn về dĩ vãng với những mảnh vỡ vụn vương.

Bố kể về tuổi thơ bố, với những cánh đồng lúa vàng ươm khói lửa, về những con diều giấy ngả nghiêng giữa làn mây đen trắng, về những ngày im lìm trong hầm đất, lặng lẽ nuốt tiếng nấc nghẹn ngào khi bom rơi xuống, thả từng tiếng kêu vang trời.
Bố kể về đêm giao thừa năm ấy, vẫn đùng đoàng, ồn ào như những mùa tết trước đó nhưng đêm nay bố không nghe rõ tiếng pháo hoa nữa mà là nghe tiếng súng nổ, tiếng bom rơi. Ấy thế mà nhà bên cạnh vẫn mở nhạc thật to, pháo hoa trên trời vẫn bừng sáng từng vạt đỏ ối hòa trong cái khói bụi mờ ảo của bom mìn, còn ông bà vẫn bận bịu, cố nấu cho xong mâm cơm cúng Tổ, chỉ mình bố cứ ngẩn ngơ ở đấy, nhìn bầu trời ngày một đen kịt. Trên tầng không, máy bay Mỹ cứ rề rà, nhấp nháy giữa trời, hồi đó bố đã ước nếu có thể lấy đá ném cho chúng rơi xuống thì thật vui. Bố vẫn nhớ như in lúc ấy, mấy anh bộ đội chạy vụt qua, chiếc súng nặng trịch cầm chắc trên tay, con mắt long lanh sáng ngời như vì tinh tú, trời thì mưa phùn lất phất, gió thì lạnh lẽo, cố phả cho hết hơi thở của mình vào màn đêm. Mưa rơi đầy trên mái tóc, trên đôi vai anh - những đôi vai gầy gánh gồng niềm tin của toàn dân tộc. Bố lại ước mình được cầm chiếc súng ấy một lần, để xử hết đám da trắng đang ngồi trực thăng bay giữa trời kia. Rồi cứ thế, bố ngồi, đếm cho hết đợt pháo hoa bắn lên, nhà bên cạnh vẫn cười đùa rôm rả, tiếng cười át cả tiếng bom rơi thuở ấy.
Bố kể về những xóm lá nhà tranh thiu thiu ngủ giữa màn sương mỏng, khói bếp nhà ai đã sớm lấp kín ngôi làng nhỏ bằng màu trắng xóa. Chờ cho tia nắng đầu tiên rọi xuống nhành cỏ khô, con trâu làng da đen bóng bắt đầu lững thững từng bước ra ruộng, cô bác nông dân gầy guộc, đen nhẻm bước theo sau, chiếc nón lá rách bươm nhấp nhô giữa đồng nước cằn khô. Còn lũ trẻ con đội lá đến trường, trên tay cầm chặt quyển sách mục nát, cố lê lết đôi dép cao su đã đi mòn cả đế. Ấy là ông bà, cô bác và cả bố tôi trong những ngày khoai sắn lầm lũi ấy.
.jpg)
Thế rồi, hết chén này đến chén khác, bố dùng rượu để phơi trãi hết cả cuộc đời, rồi ông hát, không phải một mình, ông hát với những người bạn đang ngồi cạnh ông lúc ấy, tiếng hát về những ngày cách mạng còn đỏ, tiếng hát làm nỗi nhớ xa xôi trở nên lơ lửng, mênh mang, tiếng hát làm lòng người xốn xang hơn bao giờ hết. Và hương rượu cứ thế len lỏi trong những hoài niệm vơi đầy.
Và tôi đã thấy, trong cơn say của bố là những ngày chiến trận hào hùng, một tuổi thơ cơ cực mà trọn vẹn và tôi nhìn thấy sau hàng triệu giọt nước mắt đã rơi thưở ấy là nụ cười của cả một đời về sau.
Chỉ duy nhất một điều tôi vẫn không biết, bố tôi say, là say cái chất men lỏng sánh cứ vấn vương nơi cánh mũi, say cái hương nắng mặn chát của đồng quê, say cái giọng hò ngọt lịm của vùng chiêm nghèo trũng nước hay chính đang say những chén rượu và hồi ức 1972...
© Thúy Vân Hoàng - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Giọt nước mắt của cha | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.







