Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những đoàn tàu không số năm ấy

2020-11-13 01:10

Tác giả: Phùng Thị Thùy Vân


blogradio.vn - Có ai nhớ hết được không khi đọc về các anh, khi biết về những đoàn tàu không số này, là đã bao nhiêu lần đội trưởng đã ra lệnh hủy tàu, đó là quyết định, là mệnh lệnh đau đớn nhất nhưng cũng vinh quang nhất khi không thể thoát được tàu địch.

***

Chiến tranh đã lùi xa mấy chục năm rồi, nhưng những ký ức, những hoài niệm về nó vẫn còn mãi trong lòng triệu triệu người. Những bài hát, bài thơ, những bộ phim, vở kịch về đề tài chiến tranh vẫn còn làm rung động và cuốn hút trái tim bao người. Những nỗi đau về tinh thần, những đau đớn về thể xác vẫn còn mãi, chẳng thể nguôi ngoai theo thời gian.

Tôi muốn dành những dòng chữ nhỏ nhoi này để viết về các anh, những con người bình thường mà vĩ đại, những cảm tử quân, những chiến sĩ thầm lặng trong thời kỳ chống mỹ cứu nước.

Tôi không học giỏi môn lịch sử, không nhớ hết được các mốc thời gian mà các anh đã ghi dấu. Tôi chỉ biết khi lần đầu biết về các anh, biết về những gì các anh đã làm, tôi đã khóc, nước mắt rơi xuống làm nhòe hết từng trang sách nóng hổi, nhiều lúc tôi phải dừng lại, không thể đọc tiếp được.

Lúc đó, chiến tranh đang bước vào giai đoạn ác liệt nhất, miền bắc tiếp lữa cho miền nam đêm ngày, cả người và của. Nhiệm vụ của các anh, những chiến sĩ trên biển, là tiếp tế vận chuyển vũ khí chi viện cho chiến trường miền nam chống mỹ. Những đoàn tàu không số ra đời. Để qua được sự kiểm soát gắt gao dày đặc của tàu địch, các anh đã ngụy trang thành tàu đánh cá. Thoạt nhìn, đó chỉ là những tàu của người dân đi đánh cá bình thường, nhưng bên dưới là cả một kho vũ khí được ém chặt để đưa đến địa điểm bàn giao.

Không chỉ đối phó với địch, các anh còn phải đương đầu với sóng to gió lớn, với những cơn bão, những trận cuồng phong trên biển có thể ập đến bất cứ lúc nào. Mỗi chuyến đi  của các anh kéo dài ròng rã hàng tháng trời như thế, hy vọng tôi không nhớ sai. Và đó không chỉ là một nhiệm vụ cao cả, đó còn là một nhiệm vụ tuyệt mật. Chỉ duy nhất một người trong các anh biết được địa điểm tập kết ở đâu khi tàu cập bến an toàn, đó là đội trưởng. Người chịu trách nhiệm cao nhất của con tàu, người phải biết đưa ra quyết định sáng suốt nhất trong những cơn nguy nan nhất.

Có ai nhớ hết được không khi đọc về các anh, khi biết về những đoàn tàu không số này, là đã bao nhiêu lần đội trưởng đã ra lệnh hủy tàu, đó là quyết định, là mệnh lệnh đau đớn nhất nhưng cũng vinh quang nhất khi không thể thoát được tàu địch.

Chấp nhận hy sinh tất cả quyết không để vũ khí rơi vào tay địch, và đó còn là giữ bí mật tuyệt đối cho nhiệm vụ các anh được giao. Giây phút các anh ngã xuống cũng là giây phút tàu địch tan tành khi chúng áp sát vào.

Tin báo về là ngay lập tức một con tàu khác lên đường, tràn đầy niềm tin, tràn đầy quyết tâm chiến thắng. Niềm vui chỉ vỡ òa khi tàu vào bờ, bàn giao an toàn xong xuôi cho đất liền, các anh nhẹ nhõm quay về. Cứ như vậy, những chiến sĩ trên những con tàu thầm lặng vượt bao hiểm nguy, vượt bao giông bão, để hoàn thành sứ mệnh cao quý của mình.

Tôi đã tự hỏi, giây phút các anh nhảy xuống tàu chuẩn bị cho chuyến đi, các anh nghĩ gì. Có phải thời khắc đó, ba mẹ vợ con gia đình các anh đã ở lại phía sau, vì trong đầu trong tim các anh chỉ còn hai từ: đất nước.

Và các anh biết rõ, các anh đang bình thản đối mặt với cái chết, vẫn hẹn người thân ngày trở về chiến thắng.

Biển khơi mênh mông ngoài kia có nhớ hết được bao nhiêu con tàu ra đi như thế, có nhớ hết được bao nhiêu người trong các anh đã hy sinh, có nhớ hết được bao nhiêu chuyến đi thành công trọn vẹn. Có ai tính được bình yên mà mỗi người chúng ta đang sống hôm nay  giá bao nhiêu. Hãy lặng đi một chút để nghĩ về điều đó.

Năm tháng qua đi, những người đã mãi mãi nằm lại trong lòng biển bao la và cả những người còn sống, tôi xin được nghiêng mình cúi đầu trước các anh.

Tôi thấy hạnh phúc vì tuổi trẻ của tôi, thanh xuân của tôi cũng nhuốm sắc màu giống các anh.

Sống là không hối tiếc.

Lịch sử luôn ghi nhớ, đất nước luôn ghi nhớ:

Năm ấy, tháng ấy, đã có những đoàn tàu không số.

© Thùy Vân - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Chủ tịch Hồ Chí Minh và nghệ thuật trả lời phỏng vấn cực tài tình khiến báo chí quốc tế thán phục

Phùng Thị Thùy Vân

Bản thân rất yêu gia đình và đam mê được viết

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top