Ngày em về phố xá thêng thang
2020-12-11 01:27
Tác giả:
Phùng Thị Thùy Vân
blogradio.vn - Tại sao khi có hai người đến với nhau, người ta lại nói vì họ yêu nhau. Em với anh thì khác, em với anh còn hơn cả tình yêu. Em thương thật thương anh từ lâu rồi.
***
Con đường ngày xưa em đi đã bao lần, qua bao năm tháng dạn dày nắng mưa sương khói, đã mất bóng hình em từ hơn hai năm nay rồi. Con đường từng đưa em đến bao đam mê, bao khát vọng một thời, và quan trọng hơn, đi hết con đường đó em được gặp anh.
Lúc anh đến trường làm việc, em lúc đó là một thư ký khoa. Anh làm việc trong phòng họp lớn nhất của trường, còn văn phòng khoa của em thì sát bên cạnh. Em nhớ có một lần cả khoa em họp cùng với anh, cuộc họp kéo dài từ 10 h sáng đến tận 13h 30 phút chiều. Em đói muốn xỉu luôn. Mọi người chắc cũng vậy, nhưng em thấy anh tỉnh bơ. Em nghĩ chắc là chàng ta cũng đói lắm nhưng ra vẻ ta đây đó mà.
Cuộc họp đó làm em nhớ đời, không phải vì kéo dài lâu quá, cũng không phải vì quá đói, mà là cái tay em muốn rục rã luôn vì viết biên bản quá dài, và vì ý kiến mọi người xen lẫn nhau rất lộn xộn làm em nhiều lúc muốn điên, vừa phải viết đúng vừa phải viết nhanh vì mọi người nói nhanh và nói nhiều quá. Kết thúc cuộc họp tưởng là xong, ai dè hôm sau anh lệnh cho em phải gởi biên bản họp gấp cho anh qua mail. Em cắm đầu cắm cổ gõ vi tính thật nhanh, em sợ anh chờ lâu sẽ la em. Xong là em gởi liền, không kịp kiểm tra lỗi chính tả luôn. Sau đó hoàn hồn lật đật đọc lại, may mà không bị sai.
Không hiểu sao nhìn anh rất hiền, lúc nào cũng thân thiện vui vẻ với mọi người, nhưng riêng em lại thấy rát sợ. Em đã từng nói một lần, em rất nhát khi đứng trước anh. Anh nhớ không.
Từ làm việc trên khoa, em chuyển xuống phòng đào tạo, rồi qua phòng tuyển sinh. Ở mảng công việc rất khó này, em có cơ hội được họp và được nói chuyện trực tiếp với anh thêm mấy lần. Em phát hiện ra mình có khả năng nói, có thể giúp mang sinh viên về cho trường, đỡ bớt gánh nặng nỗi lo trong anh.
Nhưng hỡi ôi, cũng chính từ đây, bi kịch thảm thương đã đến với em.
Viết ra thì rất dài dòng, mà anh và mọi người đã biết hết rồi, thậm chí còn biết tường tận từng sự việc. Còn em, em chỉ biết bằng cảm nhận của em.
Thời gian đó em như là một con người khác, sống trong một thế giới khác. Thật ra, em đã biết từ lâu có một âm mưu rất lớn muốn hãm hại em, hãm hại gia đình em, nhưng em không có bằng chứng, và mỗi ngày đi làm em đều ngồi lọt thỏm trong âm mưu đó, em biết ngay chỗ ngồi của em cũng được anh sắp xếp, anh muốn em ngồi vị trí trung tâm. Đến bây giờ em mới thấm thía tội lỗi của em. Em nói tội lỗi chắc anh giật mình, đúng anh à, không quá lắm đâu, vì em đã im lặng không chịu nói anh biết. Nếu như ngay từ đầu, em chủ động gặp anh nói về cảm nhận của mình, thì em tin dù em không có bằng chứng, anh vẫn tin em, vẫn tìm mọi cách giúp em giải quyết vấn đề.
Và vì lúc đó em đã biết, anh thương em.
Đến bây giờ em mới thấm thía sự ngu muội của em.
Em biết, em có nói ngàn lần xin lỗi anh, có nói tỷ lần cám ơn anh, thì chẳng bao giờ đủ.
Em muốn hét to lên với cả thế giới này, rằng anh là người em yêu thương nhất, anh là người đã sinh ra em, sinh ra con em, không phải chỉ lần thứ hai, mà là bao nhiêu lần em không thể nhớ và không thể tính hết được.
Em có nói thế nào cũng không diễn tả hết được lòng biết ơn, sự tri ân của em dành cho anh. Em chỉ có thể nói ngắn gọn, em có dành cả đời này, kiếp này, thậm chí cả kiếp sau, cũng không trả hết công ơn đó.
Tại sao khi có hai người đến với nhau, người ta lại nói vì họ yêu nhau.
Em với anh thì khác, em với anh còn hơn cả tình yêu.
Em thương thật thương anh từ lâu rồi.
Anh không biết thật hay giả vờ không biết vậy hả.
Tha lỗi cho em, em hiểu ra rồi, không phải là anh muốn kỷ luật em, mà là anh muốn cho em cơ hội để nói, nhưng vì cái tính bướng đáng ghét của em, em đã bỏ qua cơ hội đó.
Em biết, ngày em được quay về bước lại trên con đường năm xưa ấy không còn xa nữa, những ngày tháng mong chờ anh đến héo hon mòn mỏi sắp qua rồi.
Ngày hôm đó, anh sẽ đến đón em, mình cùng quay về trường. Phố xá vẫn lại thênh thang rộn rã tiếng nói cười như xưa.
Chỉ có một điều khác là, bên em hôm nay và mong là mãi mãi, là người đàn ông em yêu thương và tin tưởng nhất.
Cho em được một lần nữa, dù mình chưa chính thức là vợ chồng, gọi anh là ông xã. Tiếng gọi thân thương mà em đã kìm nén từ rất lâu.
Ông xã
Em xin được nguyện suốt đời suốt kiếp này, được ở bên anh mãi mãi. Em muốn được chăm sóc cho anh tốt nhất, muốn đem muôn ngàn niềm vui, muôn ngàn niềm hạnh phúc đến cho anh.
Giông bão đã qua, mình quên hết đi được không anh.
Em muốn bắt đầu cuộc sống mới với anh, với các con, thật bình yên, thật hạnh phúc.
Em là của anh
© Phùng Thị Thùy Vân - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tháng chín về rồi em có trở về không? | Thơ Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Không thể đi cùng nhau đến cuối cuộc đời (Phần 3)
Năm nào cũng vậy. Cứ đến ngày thu nắng vàng là anh lại nhớ đến ngày cô đồng ý làm người yêu anh. Anh nhớ đến những kỷ niệm tươi đẹp, tiếc nuối quyết định thời trẻ dại.

Hành trình tình yêu vượt sóng gió
Lê Chinh có những đêm thức trắng, một mình suy nghĩ về những điều không thể thay đổi, những điều anh không thể mang lại cho Thùy Trang. Nhưng anh chưa bao giờ bỏ cuộc.

Mẹ - người anh hùng trong đời tôi
Dù cuộc sống có vất vả, mẹ chưa từng để tôi cảm nhận được sự mệt mỏi hay khó khăn của bà. Mẹ luôn xuất hiện trước tôi với nụ cười dịu dàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Thiên nhiên tươi đẹp
Tôi nhìn quanh mình một sáng mùa xuân Thiên nhiên quanh tôi như bừng một sức sống Lá xanh hoa hồng hoa trắng và nắng thật tươi Tôi nghe thiên nhiên như rạo rực khẽ nói Chúng tôi nơi đây mang sự sống cho người

Bức thư bỏ lỡ ở tháng năm học trò
Có thể nó chỉ muốn từ biệt tôi hoặc tâm sự gì đó với tôi về quyết định đi hay ở lại của chính nó. Tôi giả vờ như không hiểu ý nó hoặc tôi thật sự đã hiểu sai theo ý rằng nó muốn tỏ tình với tôi và muốn chúng tôi phát triển tình cảm khi lên Đại học.

Không thể đi cùng nhau đến cuối cuộc đời (Phần 2)
Cô xinh xắn, đáng yêu nhiều người theo đuổi nhưng thế nào mà cô đều không thích, mọi thứ anh làm, mọi câu anh nói đều đặc biệt với cô. Anh thấp hơn cô chút nhưng với thái độ đặc biệt tôn trọng, yêu thương chân thành mới là cái cô cần ở một người đàn ông.

Dì tôi đã thoát khỏi 10 năm tăm tối trong cuộc đời
Để rồi vào một đêm tĩnh lặng, khi chỉ còn tiếng mưa rơi và nỗi buồn dâng đầy trong lòng, dì quyết định rằng mình không thể tiếp tục sống như vậy. Dì không thể tiếp tục chịu đựng trong một mối quan hệ không có tình yêu, không có sự chia sẻ, không có sự tôn trọng.

8 nguyên tắc tiền nong người khôn ngoan sẽ làm càng sớm càng tốt
Nếu bạn bắt đầu làm đúng từ hôm nay, bạn sẽ không còn lo lắng mỗi lần có biến cố tài chính xảy ra, không còn phải làm những công việc mình ghét chỉ để tồn tại.

Mảnh nắng quê ngoại
Như chớp, bọn chúng gọn gàng làm sạch cá, ướp chút muối, chút tiêu, thái thêm quả ớt, gói lá chuối, đem lùi vào đống lửa. Khói đồng tan, cá cũng chín, ngồi bên mương đê, xỉa miếng cá, lắng nghe tiếng nước ào ào dưới mương, lũ trẻ làng nói cười ha hả. Trong tiếng cười đó, chúng vẫn còn vô tư lắm, chúng vẫn mơ về ngày mai.

Không thể đi cùng nhau đến cuối cuộc đời (Phần 1)
Cô nàng rủ anh đi cà phê mèo, đánh bài 10 ván thua cả 10. Cô thua nhiều ức đỏ mặt lại nhìn cái mặt anh nhơn nhơn giận không thèm nói chuyện. Nhưng thấy anh dừng lại ở quán trà sữa yêu thích là cô lại toe toét ngay.