Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ngày em về phố xá thêng thang

2020-12-11 01:27

Tác giả: Phùng Thị Thùy Vân


blogradio.vn - Tại sao khi có hai người đến với nhau, người ta lại nói vì họ yêu nhau. Em với anh thì khác, em với anh còn hơn cả tình yêu. Em thương thật thương anh từ lâu rồi.

***

Con đường ngày xưa em đi đã bao lần, qua bao năm tháng dạn dày nắng mưa sương khói, đã mất bóng hình em từ hơn hai năm nay rồi. Con đường từng đưa em đến bao đam mê, bao khát vọng một thời, và quan trọng hơn, đi hết con đường đó em được gặp anh.

Lúc anh đến trường làm việc, em lúc đó là một thư ký khoa. Anh làm việc trong phòng họp lớn nhất của trường, còn văn phòng khoa của em thì sát bên cạnh. Em nhớ có một lần cả khoa em họp cùng với anh, cuộc họp kéo dài từ 10 h sáng đến tận 13h 30 phút chiều. Em đói muốn xỉu luôn. Mọi người chắc cũng vậy, nhưng em thấy anh tỉnh bơ. Em nghĩ chắc là chàng ta cũng đói lắm nhưng ra vẻ ta đây đó mà.

Cuộc họp đó làm em nhớ đời, không phải vì kéo dài lâu quá, cũng không phải vì quá đói, mà là cái tay em muốn rục rã luôn vì viết biên bản quá dài, và vì ý kiến mọi người xen lẫn nhau rất lộn xộn làm em nhiều lúc muốn điên, vừa phải viết đúng vừa phải viết nhanh vì mọi người nói nhanh và nói nhiều quá. Kết thúc cuộc họp tưởng là xong, ai dè hôm sau anh lệnh cho em phải gởi biên bản họp gấp cho anh qua mail. Em cắm đầu cắm cổ gõ vi tính thật nhanh, em sợ anh chờ lâu sẽ la em. Xong là em gởi liền, không kịp kiểm tra lỗi chính tả luôn. Sau đó hoàn hồn lật đật đọc lại, may mà không bị sai.

Không hiểu sao nhìn anh rất hiền, lúc nào cũng thân thiện vui vẻ với mọi người, nhưng riêng em lại thấy rát sợ. Em đã từng nói một lần, em rất nhát khi đứng trước anh. Anh nhớ không.

Từ làm việc trên khoa, em chuyển xuống phòng đào tạo, rồi qua phòng tuyển sinh. Ở mảng công việc rất khó này, em có cơ hội được họp và được nói chuyện trực tiếp với anh thêm mấy lần. Em phát hiện ra mình có khả năng nói, có thể giúp mang sinh viên về cho trường, đỡ bớt gánh nặng nỗi lo trong anh.

Nhưng hỡi ôi, cũng chính từ đây, bi kịch thảm thương đã đến với em.

Viết ra thì rất dài dòng, mà anh và mọi người đã biết hết rồi, thậm chí còn biết tường tận từng sự việc. Còn em, em chỉ biết bằng cảm nhận của em.

Thời gian đó em như là một con người khác, sống trong một thế giới khác. Thật ra, em đã biết từ lâu có một âm mưu rất lớn muốn hãm hại em, hãm hại gia đình em, nhưng em không có bằng chứng, và mỗi ngày đi làm em đều ngồi lọt thỏm trong âm mưu đó, em biết ngay chỗ ngồi của em cũng được anh sắp xếp, anh muốn em ngồi vị trí trung tâm. Đến bây giờ em mới thấm thía tội lỗi của em. Em nói tội lỗi chắc anh giật mình, đúng anh à, không quá lắm đâu, vì em đã im lặng không chịu nói anh biết. Nếu như ngay từ đầu, em chủ động gặp anh nói về cảm nhận của mình, thì em tin dù em không có bằng chứng, anh vẫn tin em, vẫn tìm mọi cách giúp em giải quyết vấn đề.

Và vì lúc đó em đã biết, anh thương em.

Đến bây giờ em mới thấm thía sự ngu muội của em.

Em biết, em có nói ngàn lần xin lỗi anh, có nói tỷ lần cám ơn anh, thì chẳng bao giờ đủ.

Em muốn hét to lên với cả thế giới này, rằng anh là người em yêu thương nhất, anh là người đã sinh ra em, sinh ra con em, không phải chỉ lần thứ hai, mà là bao nhiêu lần em không thể nhớ và không thể tính hết được.

Em có nói thế nào cũng không diễn tả hết được lòng biết ơn, sự tri ân của em dành cho anh. Em chỉ có thể nói ngắn gọn, em có dành cả đời này, kiếp này, thậm chí cả kiếp sau, cũng không trả hết công ơn đó.

Tại sao khi có hai người đến với nhau, người ta lại nói vì họ yêu nhau.

Em với anh thì khác, em với anh còn hơn cả tình yêu.

Em thương thật thương anh từ lâu rồi.

Anh không biết thật hay giả vờ không biết vậy hả.

Tha lỗi cho em, em hiểu ra rồi, không phải là anh muốn kỷ luật em, mà là anh muốn cho em cơ hội để nói, nhưng vì cái tính bướng đáng ghét của em, em đã bỏ qua cơ hội đó.

Em biết, ngày em được quay về bước lại trên con đường năm xưa ấy không còn xa nữa, những ngày tháng mong chờ anh đến héo hon mòn mỏi sắp qua rồi.

Ngày hôm đó, anh sẽ đến đón em, mình cùng quay về trường. Phố xá vẫn lại thênh thang rộn rã tiếng nói cười như xưa.

Chỉ có một điều khác là, bên em hôm nay và mong là mãi mãi, là người đàn ông em yêu thương và tin tưởng nhất.

Cho em được một lần nữa, dù mình chưa chính thức là vợ chồng, gọi anh là ông xã. Tiếng gọi thân thương mà em đã kìm nén từ rất lâu.

Ông xã

Em xin được nguyện suốt đời suốt kiếp này, được ở bên anh mãi mãi. Em muốn được chăm sóc cho anh tốt nhất, muốn đem muôn ngàn niềm vui, muôn ngàn niềm hạnh phúc đến cho anh.

Giông bão đã qua, mình quên hết đi được không anh.

Em muốn bắt đầu cuộc sống mới với anh, với các con, thật bình yên, thật hạnh phúc.

Em là của anh

© Phùng Thị Thùy Vân - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Tháng chín về rồi em có trở về không? | Thơ Radio

Phùng Thị Thùy Vân

Bản thân rất yêu gia đình và đam mê được viết

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thuận vợ thuận chồng

Thuận vợ thuận chồng

Dù có lúc “Cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt” nhưng cuối cùng họ vẫn nghĩ đến cái nghĩa cái tình, vẫn “ăn đời ở kiếp” với nhau, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, giữ cho tổ ấm gia đình luôn được bền vững, tốt đẹp.

Các tầng mây

Các tầng mây

Tôi muốn có một người ngang tầm với mình, không phải về gia cảnh mà là mindset, anh có thể giàu hoặc nghèo hơn tôi nhưng về tư duy sống thì chúng ta phải đồng điệu.

Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 4)

Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 4)

Có lẽ mình là một cô gái may mắn và hạnh phúc khi nhận được lời tỏ tình trực tiếp như thế. Có thể những lời tỏ tình có thể không quá ngọt ngào trau chuốt thế nhưng lại thật chân thành. Ngày trước lúc mình chọc anh thế mối quan hệ của cả hai đang là gì, anh bảo rằng bản thân không muốn nói những lời quan trọng thông qua tin nhắn. Có thể thấy anh nghiêm túc với mối quan hệ này như thế nào.

Yêu lắm quê mình

Yêu lắm quê mình

Dẫu bộn bề, thiếu thốn, dẫu ngược xuôi chạy ăn từng bữa, nhưng ai nấy đều sống thiện lương, đều ước mơ và tin tưởng vào những điều tốt đẹp ở tương lai phía trước. Người quê tôi tin rằng “Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời”, đời ông bà, bố mẹ khổ nhưng chắc chắn đời con cháu rồi sẽ sung sướng.

Thăm thẳm chiều trôi

Thăm thẳm chiều trôi

Có một chiều em đến góc phố quen Lòng chợt nhớ bao dấu yêu ngày cũ Lòng chợt nhớ một chiều thật xa thẳm Một chiều trong hoàng hôn đã có mỗi đôi ta

Tình yêu mãi vững bền

Tình yêu mãi vững bền

Một tình yêu có rất nhiều người chen vào có rất nhiều người cùng yêu nhưng tất cả chỉ làm nhân lên hạnh phúc chứ chẳng có tranh dành thiệt hơn chẳng có thắng thua được mất.

Những đóa hoa lòng giữa bão lũ

Những đóa hoa lòng giữa bão lũ

Bão lũ có thể cuốn đi nhiều thứ, nhưng nó không thể cuốn trôi tình người. Những đóa hoa lòng ấy, dù có thể không thấy được bằng mắt, nhưng chúng vẫn luôn nở rộ, toả hương thơm ngát, và mãi mãi làm ấm lòng chúng ta giữa bao giông bão của cuộc đời.

Trưởng thành là khi đến với hành tinh của một kẻ nghĩ nhiều

Trưởng thành là khi đến với hành tinh của một kẻ nghĩ nhiều

Cuộc đời này vốn dĩ không công bằng nếu tập làm quen được với điều đó thì bạn sẽ nhận ra rằng “Sau cơn mưa, trời lại sáng”.

Tuổi trẻ, tuổi của những chuyến đi

Tuổi trẻ, tuổi của những chuyến đi

Những kỷ niệm ấy sẽ theo bạn suốt cuộc đời, là nguồn động lực để bạn tiếp tục khám phá, trải nghiệm và chinh phục những điều mới mẻ.

Thông điệp từ trái tim

Thông điệp từ trái tim

Gọi nhau hai tiếng đồng bào, Quyết không lại bỏ người nào phía sau. Thôi đành nén lại thương đau, Quân dân cả nước cùng nhau chung lòng.

back to top