Phát thanh xúc cảm của bạn !

Út Bi thân thương của chị

2020-12-03 01:20

Tác giả: Phùng Thị Thùy Vân


blogradio.vn - Trong suốt những năm là sinh viên, em và các bạn ở trọ cùng quen với một nhà báo hay sao ấy, họ đã viết về nơi ở của tụi em khi ghé thăm. Chị nhớ bài viết tên là: “Ngôi nhà có 9 nàng công chúa”, được đăng trên báo Mực Tím thời đó.

***

Hôm nay là thứ bảy, em đang làm gì, có phải chạy lên công việc của trường không hay được nghỉ ở nhà. Chị biết em rất bận công việc, nhiều lúc nghe em kể cứ tất bật chay ngược chạy xuôi đủ thứ việc, thấy mà thương.

Những lúc em về nhà chơi, nhìn em chị lại nghĩ cô em út bé bỏng ngày nào của chị đâu rồi. Chị nghĩ nhưng không nói ra. Chị thương em ở cái miệng lúc nào cũng cười rất tươi, nhưng ẩn sâu bên trong, chị biết có nhiều lúc em mệt mỏi rã rời mà không thể nói ra. Nhìn em cười nhưng gương mặt cứ thoáng buồn.

Chị là chị của em, nên chị không đoán sai được.

Ngày xưa

Lại ngày xưa

Nhà mình có 4 chị em gái, nhưng hai chị em mình lại thân nhau nhiều hơn. Thi thoảng em về chơi và nhắc về những lần chị hay bế em đi chơi, mua đồ ăn cho em. Em rất háu ăn, lúc nhỏ nhìn em ngộ nghĩnh rất đáng yêu. Chị thường để dành những đồng tiền nhỏ ba má cho ăn vặt để mua cho em ăn. Không hiểu sao chị thường xuyên gần gũi em nhất, chăm sóc em, bế em đi chơi, dắt em đi học. Em còn nhớ lớp mẫu giáo của em không, em nhỏ con nhất lớp, được ngồi bàn đầu tiên. Chị nhớ chỉ học xong một tuần lễ đầu, cô giáo đã bầu em làm lớp trưởng. Cô tên Hạnh, em còn nhớ không.

Không biết có phải vì là cô lớp trưởng tí hon năm ấy, mà sau này suốt đoạn đường 12 năm học phổ thông của em, em luôn luôn là lớp trưởng.

Viết đến đây chị mới nhớ, em nói hôm trước về Nha Trang họp lớp, chắc là đang bận công việc trong kia nên em bay vô liền, nhưng chị chú ý ở chỗ em nói trời nóng quá, gặp các bạn xong em ra biển đứng một mình.

Chị hiểu, em đang có nhiều nỗi niềm tâm tư, em muốn yên tĩnh một chốc lát để tự nghe rõ tiếng lòng mình.

Chị em mình cùng ba má, cùng lớn lên chung một mái nhà, rồi lại tỏa đi mỗi đứa một ngả, không ai giống ai. Nhưng em là út trong nhà, lại ở xa xôi quá, má xót. Nhất là lúc em sinh bé Ca, nhiều lúc chị về thấy má cứ khóc, má nói lỡ em có chuyện gì chẳng có người thân bên cạnh phụ em. Chị phải cười động viên má rằng em không sao, rằng nhà chồng em cũng rất thương em, má mới yên tâm.

Chị thương nhất lúc em sinh bé My chưa được hai tháng, em phải bay vô bảo vệ luận văn tốt nghiệp của em. Sức khỏe em còn yếu, con còn nhỏ, lại ở xa nhà mình, má và mấy chị cứ lo lắng hoài suốt những ngày sau đó.

Nếu nói về bản lĩnh, chị phục chị hai nhiều nhất, còn nói về sức chịu đựng, chị phục má và em. Thời gian cộng với bao nhiêu lo toan đời thường, những vất vả khó khăn, đã làm hằn lên gương mặt em một thoáng mệt mỏi, dù em luôn cười rất tươi.

Còn nhớ ngày em đậu đại học, má nghỉ bán mấy ngày, cùng chị vào lo chỗ ăn ở cho em. Buổi tối đầu tiên ở cái đất Sài Gòn lạ lẫm, chị không ngủ được vì vừa lạ nhà vừa quá ồn ào. Chị nhớ đủ loại tiếng rao trong đêm, nào là ai mua muối không, ai mua sắt không, gì mà tùm lum, đau đầu quá đi. Sáng ra chị hỏi mấy nhỏ bạn em cùng ở chung thì mới biết trong này là như vậy.

Chị nhớ bạn em nói câu này: “Tụi em gọi Sài Gòn là thành phố không ngủ về đêm đó chị.” Ở với em được mấy ngày, má và chị phải về vì còn công việc. Chị yên tâm và tin chắc em sẽ học tốt. Lúc em tốt nghiệp ra trường, em loay hoay chạy ngược chạy xuôi xin việc trong đó, ba má và cẩ nhà mình ngoài này chẳng ai giúp được em.

À, chị quên, trong suốt những năm là sinh viên, em và các bạn ở trọ cùng quen với một nhà báo hay sao ấy, họ đã viết về nơi ở của tụi em khi ghé thăm. Chị nhớ bài viết tên là: “Ngôi nhà có 9 nàng công chúa”, được đăng trên báo Mực Tím thời đó. Chị nhớ đúng không Bi. Viên Bi nhỏ tròn mà vô cùng nhanh nhẹn, rất xuất sắc trong nhiều việc, chị thấy tự hào về em.

Bi ơi cố lên, chị biết trước mắt em còn bao nhiêu việc phải lo, gánh nặng trên vai em chưa bao giờ nhẹ bớt, nhưng nói thật nhiều lúc chị ganh tị với em, em có hai công chúa quá đáng yêu, không nói ra nhưng chị biết Mi Ca là sức mạnh lớn nhất giúp giữ vững bền nụ cười trên môi em.

Bi của chị

Cám ơn em đã tự mình cố gắng suốt bao năm tháng dù ở xa gia dình. Chị vẫn nói cho dù mai sau thế nào, em mãi mãi là út Bi của chị, vẫn sẽ quay về nơi đây bên má, bên các chị, là quê hương đầu tiên của em, dù giờ đây chị biết quê hương thứ hai đã thấm đẫm trong em từ lâu rồi, là mịt mù khói bụi gió sương nhưng lại là chất kết dính tuyệt vời vô hình giúp em dù quay tròn với bao thử thách khắc nghiệt vẫn vững vàng với cuộc sống chẳng dễ dàng trong dó.

Chị nhớ nụ cười của Bi.

Chị của em

© Phùng Thị Thùy Vân - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Cô gái à, mong em trở thành phiên bản tuyệt vời nhất của chính mình l Radio Tâm Sự

Phùng Thị Thùy Vân

Bản thân rất yêu gia đình và đam mê được viết

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về

Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư

Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề

Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.

Tình yêu, ánh sáng và

Tình yêu, ánh sáng và "hữu danh vô thực"

Có khi nào đó, chúng ta không cảm nhận được tình yêu đang hiện hữu quanh mình, là khi đó, chúng ta biết rằng chúng ta đang bị kiểm soát bởi lòng thù hận, sự đố kỵ, sự tham lam, sự giận dữ, sự lo lắng, sự buồn bực,.... và trên tất cả, chúng ta đang không biết ơn.

Đừng để yêu thương chỉ còn là ký ức

Đừng để yêu thương chỉ còn là ký ức

Họ đợi, họ mong, họ thất vọng, rồi lại tự an ủi mình: "Con bận mà, thương nó quá." Có lần mẹ tôi gọi điện, giọng hồ hởi: "Cuối tuần này con về nha, mẹ nấu món con thích." Tôi cười: "Để tuần sau nha mẹ, tuần này con nhiều việc quá." Tôi không nghe thấy tiếng thở dài ở đầu dây bên kia, chỉ nghe mẹ nhỏ nhẹ: "Ừ, mẹ chờ."

Tình yêu – bản giao hưởng vĩ đại của linh hồn

Tình yêu – bản giao hưởng vĩ đại của linh hồn

Nó là sự giao thoa kỳ diệu giữa niềm vui ngập tràn và nỗi buồn dai dẳng, giữa hy vọng lấp lánh như vì sao đêm và cả nỗi đau sâu sắc khắc vào tim gan, như một bức tranh sơn dầu được vẽ nên từ những gam màu tương phản mạnh mẽ, tạo nên một tác phẩm nghệ thuật sống động và chân thực đến nao lòng.

Con tiến biệt người

Con tiến biệt người

Những năm qua Bác vẫn cười vẫn nói Có thật xa mà con thấy cũng rất gần thôi Bác trong ti vi Bác trong những trang đời Người cha lớn người có một tình yêu lớn nhất

Người có 4 thói quen này ngày càng trẻ trung, quyến rũ bất chấp tuổi tác

Người có 4 thói quen này ngày càng trẻ trung, quyến rũ bất chấp tuổi tác

Một người phụ nữ có thể rũ bỏ sự nông nổi và non nớt theo thời gian, vẻ đẹp cuối cùng mà cô ấy sở hữu thường không thể tách rời những thói quen tốt dưới đây, giúp cô ấy thực sự trở thành một người phụ nữ đẹp cả trong lẫn ngoài.

9 cách tự chăm sóc bản thân không tốn một xu nhưng cải thiện sức khỏe tinh thần cực hiệu quả

9 cách tự chăm sóc bản thân không tốn một xu nhưng cải thiện sức khỏe tinh thần cực hiệu quả

Sự tự chăm sóc chân nằm chính trong những hành động đơn giản, những khoảnh khắc ý thức mà chúng ta tự nguyện dành cho mình. Dưới đây là 9 cách tự chăm sóc hàng ngày hoàn toàn miễn phí nhưng mang lại lợi ích sâu sắc cho sức khỏe tinh thần của bạn.

Một kẻ si tình

Một kẻ si tình

Sợ một ngày người quên đi mất phía sau vẫn có một kẻ yêu thương người vô điều kiện, dù thế nào đi nữa vẫn sẽ đợi chờ, chờ ngày người trở về, ta lại yêu như ngày xưa ấy.

back to top