Út Bi thân thương của chị
2020-12-03 01:20
Tác giả: Phùng Thị Thùy Vân
blogradio.vn - Trong suốt những năm là sinh viên, em và các bạn ở trọ cùng quen với một nhà báo hay sao ấy, họ đã viết về nơi ở của tụi em khi ghé thăm. Chị nhớ bài viết tên là: “Ngôi nhà có 9 nàng công chúa”, được đăng trên báo Mực Tím thời đó.
***
Hôm nay là thứ bảy, em đang làm gì, có phải chạy lên công việc của trường không hay được nghỉ ở nhà. Chị biết em rất bận công việc, nhiều lúc nghe em kể cứ tất bật chay ngược chạy xuôi đủ thứ việc, thấy mà thương.
Những lúc em về nhà chơi, nhìn em chị lại nghĩ cô em út bé bỏng ngày nào của chị đâu rồi. Chị nghĩ nhưng không nói ra. Chị thương em ở cái miệng lúc nào cũng cười rất tươi, nhưng ẩn sâu bên trong, chị biết có nhiều lúc em mệt mỏi rã rời mà không thể nói ra. Nhìn em cười nhưng gương mặt cứ thoáng buồn.
Chị là chị của em, nên chị không đoán sai được.
Ngày xưa
Lại ngày xưa
Nhà mình có 4 chị em gái, nhưng hai chị em mình lại thân nhau nhiều hơn. Thi thoảng em về chơi và nhắc về những lần chị hay bế em đi chơi, mua đồ ăn cho em. Em rất háu ăn, lúc nhỏ nhìn em ngộ nghĩnh rất đáng yêu. Chị thường để dành những đồng tiền nhỏ ba má cho ăn vặt để mua cho em ăn. Không hiểu sao chị thường xuyên gần gũi em nhất, chăm sóc em, bế em đi chơi, dắt em đi học. Em còn nhớ lớp mẫu giáo của em không, em nhỏ con nhất lớp, được ngồi bàn đầu tiên. Chị nhớ chỉ học xong một tuần lễ đầu, cô giáo đã bầu em làm lớp trưởng. Cô tên Hạnh, em còn nhớ không.
Không biết có phải vì là cô lớp trưởng tí hon năm ấy, mà sau này suốt đoạn đường 12 năm học phổ thông của em, em luôn luôn là lớp trưởng.
Viết đến đây chị mới nhớ, em nói hôm trước về Nha Trang họp lớp, chắc là đang bận công việc trong kia nên em bay vô liền, nhưng chị chú ý ở chỗ em nói trời nóng quá, gặp các bạn xong em ra biển đứng một mình.
Chị hiểu, em đang có nhiều nỗi niềm tâm tư, em muốn yên tĩnh một chốc lát để tự nghe rõ tiếng lòng mình.
Chị em mình cùng ba má, cùng lớn lên chung một mái nhà, rồi lại tỏa đi mỗi đứa một ngả, không ai giống ai. Nhưng em là út trong nhà, lại ở xa xôi quá, má xót. Nhất là lúc em sinh bé Ca, nhiều lúc chị về thấy má cứ khóc, má nói lỡ em có chuyện gì chẳng có người thân bên cạnh phụ em. Chị phải cười động viên má rằng em không sao, rằng nhà chồng em cũng rất thương em, má mới yên tâm.
Chị thương nhất lúc em sinh bé My chưa được hai tháng, em phải bay vô bảo vệ luận văn tốt nghiệp của em. Sức khỏe em còn yếu, con còn nhỏ, lại ở xa nhà mình, má và mấy chị cứ lo lắng hoài suốt những ngày sau đó.
Nếu nói về bản lĩnh, chị phục chị hai nhiều nhất, còn nói về sức chịu đựng, chị phục má và em. Thời gian cộng với bao nhiêu lo toan đời thường, những vất vả khó khăn, đã làm hằn lên gương mặt em một thoáng mệt mỏi, dù em luôn cười rất tươi.
Còn nhớ ngày em đậu đại học, má nghỉ bán mấy ngày, cùng chị vào lo chỗ ăn ở cho em. Buổi tối đầu tiên ở cái đất Sài Gòn lạ lẫm, chị không ngủ được vì vừa lạ nhà vừa quá ồn ào. Chị nhớ đủ loại tiếng rao trong đêm, nào là ai mua muối không, ai mua sắt không, gì mà tùm lum, đau đầu quá đi. Sáng ra chị hỏi mấy nhỏ bạn em cùng ở chung thì mới biết trong này là như vậy.
Chị nhớ bạn em nói câu này: “Tụi em gọi Sài Gòn là thành phố không ngủ về đêm đó chị.” Ở với em được mấy ngày, má và chị phải về vì còn công việc. Chị yên tâm và tin chắc em sẽ học tốt. Lúc em tốt nghiệp ra trường, em loay hoay chạy ngược chạy xuôi xin việc trong đó, ba má và cẩ nhà mình ngoài này chẳng ai giúp được em.
À, chị quên, trong suốt những năm là sinh viên, em và các bạn ở trọ cùng quen với một nhà báo hay sao ấy, họ đã viết về nơi ở của tụi em khi ghé thăm. Chị nhớ bài viết tên là: “Ngôi nhà có 9 nàng công chúa”, được đăng trên báo Mực Tím thời đó. Chị nhớ đúng không Bi. Viên Bi nhỏ tròn mà vô cùng nhanh nhẹn, rất xuất sắc trong nhiều việc, chị thấy tự hào về em.
Bi ơi cố lên, chị biết trước mắt em còn bao nhiêu việc phải lo, gánh nặng trên vai em chưa bao giờ nhẹ bớt, nhưng nói thật nhiều lúc chị ganh tị với em, em có hai công chúa quá đáng yêu, không nói ra nhưng chị biết Mi Ca là sức mạnh lớn nhất giúp giữ vững bền nụ cười trên môi em.
Bi của chị
Cám ơn em đã tự mình cố gắng suốt bao năm tháng dù ở xa gia dình. Chị vẫn nói cho dù mai sau thế nào, em mãi mãi là út Bi của chị, vẫn sẽ quay về nơi đây bên má, bên các chị, là quê hương đầu tiên của em, dù giờ đây chị biết quê hương thứ hai đã thấm đẫm trong em từ lâu rồi, là mịt mù khói bụi gió sương nhưng lại là chất kết dính tuyệt vời vô hình giúp em dù quay tròn với bao thử thách khắc nghiệt vẫn vững vàng với cuộc sống chẳng dễ dàng trong dó.
Chị nhớ nụ cười của Bi.
Chị của em
© Phùng Thị Thùy Vân - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Cô gái à, mong em trở thành phiên bản tuyệt vời nhất của chính mình l Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Dịu dàng trong đời (Phần 1)
Cô vì sao không buông được ngay cả chính cô cũng không biết, nếu nói là còn yêu thì cũng không phải, nếu nói là không còn yêu thì cũng không đúng. Chỉ là không thể buông, nó cứ day dứt giày xéo trái tim cô, muốn quên đi nhưng lại chẳng thể quên, muốn buông bỏ nhưng lại chẳng nỡ.
Ngôi nhà tiền kiếp
Trong giấc mơ, cô thấy mình đang ở một ngôi nhà quen thuộc với những con người quen thuộc nhưng lại không phải là những người thân hiện tại mà cô đang sống cùng. Phải chăng đây là gia đình cô, nhà của cô từ kiếp trước?
Giấc mộng và hiện thực
Bài học đầu tiên khi tôi bước chân vào xã hội rộng lớn này là ước mơ thì luôn đẹp như vậy đẹp đến nỗi ta quên đi giữa kẽ những giấc mơ đó là hiện thực tàn nhẫn ra sao.
Những điều chưa kịp nói
"Tớ không biết phải làm thế nào để nói với cậu rằng tớ thích cậu. Mỗi ngày nhìn cậu cười, nghe giọng nói của cậu, tớ thấy lòng mình vui đến lạ. Tớ muốn bảo vệ cậu, muốn ở bên cậu mãi mãi, nhưng tớ không đủ can đảm để nói ra. Tớ sợ nếu cậu biết, chúng ta sẽ không thể tiếp tục như bây giờ nữa. Vậy nên, tớ chọn cách im lặng, dõi theo cậu từ xa. Có lẽ như vậy là đủ rồi."
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.