Anh và em chỉ là quá khứ của nhau
2020-04-27 01:33
Tác giả:
Phùng Thị Thùy Vân
blogradio.vn - Anh và cô đã là quá khứ của nhau, dù đó là một quá khứ rất đẹp nhưng xin hãy để nó được ngủ yên. Cô biết cả anh và cô đã tự chiến đấu khó khăn đến thế nào để giữ được trong nhau hình ảnh đẹp trọn vẹn của mỗi người. Anh và cô đã là niềm ký ức dịu dàng trong sáng nhất trong nhau.
***
Cuối cùng, họ cũng rời xa nhau.
Không ai nói với ai lời nào, họ chọn xa nhau trong im lặng.
Cô là người ra đi trước, có lẽ vì đã quá nhiều tổn thương, quá nhiều đau khổ đến mức không thể nói bằng lời nên trái tim cô câm lặng.
Cô lặng lẽ rời đi, không một lời, không ai biết. Mọi người chỉ biết cô đã nghỉ việc nhưng không ai biết lý do vì sao.
Còn anh cũng im lặng từ ngày cô đi, như từ bao năm nay họ biết nhau, giữa anh và cô rất hiếm hoi có một tin nhắn, một cuộc gọi, nếu có chăng thì đó chỉ là nội dung công việc. Cho đến bây giờ, cô vẫn chưa có câu trả lời chuyện của anh và cô bắt đầu từ lúc nào và từ đâu, suy nghĩ trong cô có lúc thật đơn giản:
Chuyện không có bắt đầu nên sẽ chẳng có kết thúc.
Những lúc gặp nhau là những dịp tập trung toàn trường, lần nào cũng vậy cô vẫn ngồi ở vị trí đó, chỗ ngồi đó, cô ngồi sau lưng anh, và cũng như mọi lần, họ vẫn không nói với nhau lời nào.Những lúc bắt buộc phải nói là những giao tiếp về công việc nhưng cũng rất ngắn và ít ỏi. Chủ yếu anh và cô giao tiếp bằng ánh mắt và nụ cười.
Ngày tháng trôi qua, cả anh cả cô đều tự cảm nhận được tình cảm và sự quan tâm mỗi người dành cho nhau mỗi lúc một nhiều, đầy ắp trong tim. Và cũng chính vì điều đó mà họ phải xa nhau, họ gặp nhau quá trễ rồi, vì mỗi người đã có một tổ ấm riêng.
Khi cô ngồi viết những dòng này, họ xa nhau đã gần hai năm. Sau khi cô đi, anh vẫn tiếp tục làm việc tại trường. Ngày cô nhận được tin anh cũng rời khỏi trường, cô biết họ chính thức xa nhau. Lòng cô bình thản, đầu cô trống rỗng, tuyệt nhiên không có một giọt nước mắt nào. Có khác gì đâu chứ, chuyện gì đến rồi cũng phải đến. Nỗi đau nào theo thời gian rồi cũng nguôi đi, cô dặn lòng mình không được nghĩ đến nữa, và bởi vì cho dù thế nào cuộc sống ngoài kia vẫn phải tiếp diễn. Cả anh và cô đều phải sống tốt, cô muốn vậy.
Không biết có còn gặp lại nhau nữa không, cô vẫn luôn cầu mong anh được bình yên. Cô nhớ mãi gương mặt phúc hậu và nụ cười tươi của anh ngày nào. Mỗi người lại có một chọn lựa riêng, một ngã rẽ mới để tiếp tục dấn thân. Như ngày cô quyết định xa anh, cô đã chấp nhận, không còn anh ở bên nữa, một mình cô sẽ đi tiếp với một hướng đi hoàn toàn mới.
Cô bằng lòng với hiện tại của mình.
Càng lớn tuổi cô càng nhận ra điều này, thời gian có lấy đi của ta tuổi trẻ nhưng sẽ mang đến cho ta một tài sản quý giá, đó chính là sự bình thản. Mọi việc đối với cô giờ đây cô luôn lấy tâm thế bình thản để đối mặt, để nhận định và để giải quyết.
Ngày xưa chắc chắn anh đã trách cô, sao cô luôn im lặng, sao cô không nói. Đơn giản chỉ là cô thấy với anh cô không cần nói, rồi anh sẽ hiểu. Nếu còn có duyên anh và cô sẽ còn gặp lại, như hai người bạn xa lâu ngày gặp lại nhau, vậy thôi mà.
Anh và cô đã là quá khứ của nhau, dù đó là một quá khứ rất đẹp nhưng xin hãy để nó được ngủ yên. Cô biết cả anh và cô đã tự chiến đấu khó khăn đến thế nào để giữ được trong nhau hình ảnh đẹp trọn vẹn của mỗi người. Anh và cô đã là niềm ký ức dịu dàng trong sáng nhất trong nhau. Những câu chuyện của ngày hôm qua giữa anh và cô sẽ luôn là động lực cho mỗi người bước tiếp. Chắc chắn họ không quên được nhau và hình bóng mỗi người trong tim nhau sẽ là sức mạnh tiếp sức cho anh, cho cô không bao giờ gục ngã, cho dù họ có tự nhủ lòng, hãy biết nói lời tạm biệt quá khứ.
Tạm biệt niềm yêu thương của ngày hôm qua, để cảm nhận được niềm yêu thương của ngày hôm nay và ngày mai sẽ còn lớn hơn nữa, anh nhé.
© Hải Anh – blogradio.vn
Xem thêm: Mình sẽ gặp lại nhau vào một ngày duyên đến
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Nghề giáo
Có người thầy cầm lấy ngọn đuốc đỏ Mang ánh sáng thắp lên triệu vì sao Có người thầy lặng lẽ vương bụi phấn Hát cho em một khúc ca yêu đời.

Bạn sinh ra đã mang một bản sắc riêng rồi
Tự chấp nhận và yêu thương bản thân là một quá trình phát triển cá nhân quan trọng. Nó không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng khi chúng ta làm được điều này, chúng ta có khả năng sống một cuộc sống tràn đầy niềm tự hào, tự tin và tình yêu.

Vì chúng ta xứng đáng được hạnh phúc
Mưa bóng mây tuy chẳng dễ gặp, nhưng trong thời khắc ngắn ngủi ta bắt gặp khoảnh khắc kì diệu ấy, có lẽ lòng ta sẽ chợt lắng lại trong những xúc cảm bồi hồi.

Những ngày xanh tươi
Đôi lần chúng tôi muốn bỏ cuộc nhưng tim chúng tôi có dòng máu đỏ nóng rực chảy qua, dòng máu làm chúng tôi nóng lên mỗi khi tinh thần lạnh đi vì mệt mỏi.

Lời yêu chưa nói
Tình yêu thầm lặng suốt nhiều năm tháng đã biến thành một món quà vĩnh cửu, một sự kết nối không bao giờ bị đứt đoạn. Tôi đã học được rằng tình yêu không bao giờ kết thúc, nó chỉ thay đổi hình thức. Tình yêu của chúng tôi, bất chấp mọi khó khăn, vẫn tồn tại, và nó đã trở thành một phần không thể tách rời của cuộc sống và trái tim tôi.

Vang vọng tiếng sáo
Nắng chiều nhè nhẹ rọi cao Thất thanh tiếng hót lao đao giữa đời Sáo đi khắp mọi phương trời Lần theo gió mát à ơi thân mình.

Đời là những cung đường
Đi sai đường không có nghĩa sẽ sai đích đến. Hãy nhớ rằng, “chỉ cần có niềm tin, đi đường nào rồi cũng sẽ tới đích”. Đi đường vòng sẽ xa hơn nhưng bạn sẽ ngắm nhìn được nhiều thứ mới lạ hơn mà những “bước chân mòn” sẽ không thể có được.

Cho em gần anh thêm một chút nữa
Cảnh ôm lấy con người nhỏ bé ấy vào trong ngực mình, vỗ về, an ủi như một đứa con nít. Thảo nấc lên từng tiếng thổn thức mà trái tim đau như cắt vì biết rằng từ đây tình yêu trong cuộc đời mình không còn trọn vẹn nữa, không còn là tình yêu của cá nhân nhưng là của mọi người.

Hẹn ngày trái tim qua giông bão
Cả hai đối diện nhau, ánh nhìn giao nhau, chạm đến nhau, yêu thương nhau. Tình Yêu trên đời này có lẽ cũng muôn hình vạn trạng như bầu trời, nó hàm chứa Gió, Mưa, Sao, Mây, Mặt Trăng, Mặt Trời và ngàn vạn điều khác.

Có thể chúng tôi không còn bên nhau, nhưng tình yêu vẫn tồn tại
Có thể là chúng tôi không còn bên nhau, nhưng tình yêu và kỷ niệm đó vẫn tồn tại. Đôi khi, trong những giây phút lặng im, tôi cảm nhận được hơi thở của những kỷ niệm đó, và tôi biết rằng tình yêu thanh xuân mà chúng tôi đã trải qua là một phần quan trọng của cuộc sống của tôi.