Phát thanh xúc cảm của bạn !

Anh - người chiến sĩ tôi yêu

2015-05-17 01:00

Tác giả:


blogradio.vn - Hồi tôi còn ở nhà ngoại, cái năm mà lũ lụt tràn vào mảnh đất nghèo soi bờ đê cá ngáp ruộng này, lúc nước lên nhanh chới với, chú công an năm đó khuân hộ bà ngoại cái phản gỗ mục tuy đã nhòe mờ sau năm tháng nhưng vẫn luôn để lại trong tôi cái cảm giác biết ơn vô ngần.

***

Tôi không tình cờ gặp anh trong một quán cà phê mơ màng màu thu vàng ươm nắng. Cũng không phải kiểu gặp vô tình đụng phải nhau làm rơi mấy cuốn sách tình cờ chạm lấy tay nhau, rồi yêu sét đánh 5s như trong mô tuýp mấy bộ phim Hàn đã xem qua. Tôi gặp anh trong một buổi tối mưa đầu mùa hờn dỗi rơi tí tách suốt những con đường dài trong giấc mơ của anh đêm kia.

Xa quê chưa lâu, nhưng những thói quen sống của một vùng đất mới cũng đủ bị ảnh hưởng ít nhiều. Gặp anh, giống hệt gặp lại cái “quê hương” trong nét bình dị của một cậu trai hai mấy tuổi đầu từ cách đi đứng đến cười nói. Cái giọng lơ lớ, rặc ròi xứ “Nẫu”, có phần ngân nga hơn từ anh chàng khến người khác không khỏi cái cảm giác thú vị và ấn tượng.

Anh không cao như Kim Tan, cũng chẳng đẹp như Jung Suk mà tôi thần tượng. Anh bình thường và có phần chững chạc hơn những người cùng lứa mà ngày thường tôi hay để ý. Mọi thứ sẽ thật bình thường nếu như tôi chẳng thèm quan tâm anh là con nhà ai, làm nghề gì, sống ở đâu cho đến khi tôi biết anh làm công an.



Với một số người hai tiếng công an nghe thực xa xỉ, còn trong kí ức của đứa trẻ khi ấy chẳng hiểu sao mà một chút thiện cảm thôi, tôi cũng thực sự không có nhã ý. Và khi lớn hơn thì thứ “nhã ý” đó lại chuyển sáng một dạng khác.Tình cờ đi ngang qua câu chuyện của anh, tôi có dừng lại cho đến khi nghe mớ cảm xúc lặng lẽ gọi tên mối quan hệ của mình. Chỉ là khi hiểu thêm một thứ gì đó bạn mới thực sự có thể cảm thông, hoặc ít nhất là cũng không còn nhìn nó bằng cặp mắt ác cảm nữa.

Là câu chuyện của một anh lính gọi cho tôi mỗi ngày, sáng tờ mờ đã thấy điện thoại rung rung vì tin nhắn. Tối sập sờ lại thấy điện thoại ngân lên khúc nhạc Bring quen thuộc. Điện thoại tôi rung liên hồi sau bữa cơm anh ăn vội. Hay nhân lúc tiện nghỉ trưa, những khi anh rảnh, và sau mớ báo cáo anh tranh thủ. Là câu chuyện đang vui vẻ bỗng cắt ngang khi tới giờ anh đi “đứng chốt”. Anh kêu thế, và tôi nghe thế chứ không biết người trong ngành gọi nó bằng mỹ từ nào long trọng hơn.

Thuở bé, không phải bé lắm đâu, tôi cũng thấy có mấy chú công an tương tự trong màu xanh quân phục đứng dưới trời nắng chang chang, cũng chẳng biết để làm gì, thắc mắc thì mẹ bảo “ người ta làm nhiệm vụ đó con”. Tới bây giờ nghĩ lại nghe như có thứ gì đó đổ ngược vào tim.

Là những năm tháng vất vả mà vui vẻ tôi luyện mình trong trường cùng bạn bè trang lứa dưới sự hỗ trợ của thầy cô, cùng nỗi niềm của cậu con trai mới lớn xa nhà trước sự ham thích thế giới muôn màu ngoài kia , mà chẳng bao giờ được trọn vẹn sau cánh cổng trường khe khắt. Khi đó, anh bảo “ Chán gì đâu, ở riết, rồi anh cũng bị tự kỉ”.

Là những ngày lễ, tôi tung tăng đi chơi với lũ bạn thân hết nơi này tới nơi khác chẳng nghĩ ngợi gì, còn anh vẫn cứ thế. Chẳng lạ lẫm gì khi thấy các anh dọc khắp các con đường cũng chỉ để làm xong nhiệm vụ. Là những hôm anh thiếu ngủ, giọng nói qua điện thoại mà trong cảm nhận cứ thờ thẫn rồi tưởng tượng như đang gặp thật, sau khi chờ giải quyết xong công việc, cái mà anh hay gọi là “vụ”. Tôi cũng chẳng đủ thông minh để hiểu hết những thứ giấy tờ rắc rối và những việc làm để hộ tống cái “vụ” đó là gì, chỉ biết là anh đã rất mệt!

Là câu chuyện xa hàng trăm cây số, rẽ ngang qua những nỗi cô đơn, bắc cầu cho những nỗi nhớ chưa gọi đúng tên mỗi khi nghe đầu dây bên kia vang lên một nét cười thân thuộc. Câu chuyện của anh chỉ có thế, nhưng câu chuyện của người lính có lẽ còn dài hơn. Họ tự hào vì sau bao năm “mòn quần” trên ghế nhà trường, những cuộc thi tuyển chọn gắt gao luôn mang đến những con điểm đáng ngưỡng mộ cho tháng ngày nỗ lực với bao hi vọng tốt đẹp được cống hiến cho nhân dân, Tổ Quốc.

công an, tình yêu, hạnh phúc, biết ơn, anh hùng

Tôi thấy họ học nhiều đấy chứ. Học cách rèn luyện sức khỏe, cách tự bảo vệ bản thân, học học được cách hiểu tâm lí của người khác. So với những anh hùng bàn phím ngoài kia thì với tôi họ là những người dũng cảm.

Hồi tôi còn ở nhà ngoại, cái năm mà lũ lụt tràn vào mảnh đất nghèo soi bờ đê cá ngáp ruộng này, lúc nước lên nhanh chới với, chú công an năm đó khuân hộ bà ngoại cái phản gỗ mục tuy đã nhòe mờ sau năm tháng nhưng vẫn luôn để lại trong tôi cái cảm giác biết ơn vô ngần. Nếu tình cờ qua một con phố, những dãy nhà lặng lờ heo hắt dưới đèn đường hiền lành ôm ấp nhau trong khung cảnh khuya vắng, gặp được ai đó đi tuần tôi thấy ấm áp và yên bình như khi đi cạnh anh vậy.

Sâu thẳm trong những giấc ngủ bình yên là hình ảnh các anh lặng thầm trên từng góc phố, đẹp chân thực mà hiền lành biết bao.Tôi thích nhìn mấy chị công an hay đi ngang qua nhà dì Liên mỗi khi tan tầm làm việc. Mấy hồi ra biển lượm ốc trên đường thấy mấy chị đi ngang tôi với cái Muội, cái Nấm cứ la lên rồi cười vui vẻ, nghĩ lại cứ thấy tuổi thơ mình mới trôi đi hôm qua. Những điều này tôi viết cách đây hai năm trong giờ làm văn tham luận với đề tài về người chiến sĩ công an. Để viết ra được một bài viết ca tụng với tôi khi ấy thực không quá khó.

Cho đến khi gặp anh, nghe những tâm sự và kể ra công việc mỗi ngày, tôi mới bất giác phát hiện ra những thứ mình ghi đã chẳng còn nằm trên giấy, mà đã chạm vào sâu tâm hồn, nơi những điệu nhạc trong tôi nhảy tứ tung cứ thế cuộn tròn rồi lăn tăn vỡ.

Thực ra, những thứ tôi biết lúc này nhiều hơn khi đó, cũng sớm nhận ra những mặt trái khác nhau của nhiều thứ trên đời. Nhưng thứ đẹp đẽ và trong trẻo tôi vẫn luôn muốn nó vẹn nguyên trong mình. Anh cũng thế, một tâm hồn trẻ trung với những nét dịu buồn như cơn mưa rào hôm đó, nhưng lại nhanh chóng rực rỡ như mặt trời. Tôi sẽ không kể cho bạn nghe câu chuyện phía sau anh công an ấy. Tôi chỉ có thể thôi thúc những điều tốt đẹp trong một câu chuyện về bài tập làm văn cũ thô sơ chẳng hảo toàn kể về một số người trong cuộc đời như đang ru chính tâm hồn đang còm cõi xác xơ vì thiếu nước của khoan dung và hiện tại để cảm nhận một người. Bầu trời lại xanh văng, nơi mấy tia nắng lại lau mình tỉnh dậy sau màn đêm hiu quạnh, khóm hoa hồng lại rung rung trong gió,

“Nghề anh là thế

Cơm chưa tới miệng

Điện là phải đi

Không nghỉ ngơi gì

Đi làm nhiệm vụ”


© Thục Nguyên - blogradio.vn


mở lòng và yêu đi

MỜI BẠN CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ TÌM HIỂU THÔNG TIN VỀ CUỐN SÁCH MỚI NHẤT CỦA BLOG RADIO

Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top