Mùa đông về gõ cửa
2015-11-02 02:49
Tác giả: Cá Kho
Trời lập đông chưa em?
Cho lũ dơi đi tìm giấc ngủ vùi
Để mặc anh lang thang
Ôm giá băng ngỡ thầm người yêu tới...
Đêm ... Bất chợt mùa đông lại gõ cửa sau những ngày nắng hanh hao và cơn mưa nhỏ. Mưa của đêm chuyển mùa, mưa âm thầm trên những ngõ phố vắng không một bước chân. Mưa mang cái lạnh lẽo của mình phủ lên hàng cây đã úa vàng. Những cơn gió khẽ lay động, từng con sóng ngoài biển vẫn ào ạt xô bờ, phố vắng đến lạ lùng, mỗi bước chân bỗng dưng chậm lại... Có phải mùa đông đang về trên từng góc phố? Có phải mùa đông đang sang với những tiếng chạm khẽ của thời gian đưa theo những chiếc lá cuối cùng còn sót lại?
Đông về gõ cửa khiến thu hờn dỗi gói yêu thương gửi vào trong gió, bỏ lại đám lá vàng vẫn ngọt ngào dưới ánh nắng chiều hanh hao. Heo may chòng chành chở nỗi nhớ về miền xa khắc khoải, những chiếc lá cuối cùng cũng thoảng thốt khi đông về, phiêu diêu vô định. Đất trời tàn phai sắc vàng trong nắng, hàng cây ven đường xào xạc, nhuốm màu nhạt nhòa khi đông vừa chớm ngõ.
Đông về gõ cửa, những cơn gió như tà áo thướt tha khẽ gieo mình vào khoảng không vô tận cuốn theo những đám lá khô xào xạc như sự tinh nghịch của đứa trẻ. Con đường hàng ngày vẫn đi nằm im lìm trong nắng sớm, núp bóng dưới những cây ngân hạnh đang nghiêng mình trong gió… Mùa đông về, lại nhớ nhiều những gốc rạ sau vụ mùa đang thấm đẫm những giọt sương muối cuối thu hanh hao, lành lạnh và nứt nẻ đôi chân trần những ngày thơ ấu. Lại nhớ mùi bánh rán và ngô nướng thơm lừng đang nghi ngút khói cũng những cây bàng gầy khẳng khiu trong đêm.
Đông về gõ cửa, đêm lại dài theo những nối nhớ, tiễn mùa thu đi trong nuối tiếc, thấy lòng mình hụt hẫng bâng khuâng. Không còn hương cốm nồng nàn trong gió, không còn nắng hanh hao trên lối về. Thương mùa thu đi vội vã, lại trầm ngâm với bao nỗi âu lo. Thương mẹ một đời cực nhọc, mỗi đông về lại run rẩy xuýt xoa. Thương những bàn chân nứt nẻ, ngược xuôi trên con đường mưu sinh vất vả...đời người như chiếc lá trên cây, gió thoảng qua cũng đứt cuống lìa cành.
Đông về, lại thèm được nghe “Nỗi nhớ mùa đông”, “Mùa đông của anh” da diết, trầm mặc và nhớ nhung. Chiều cuối thu nắng nhàn nhạt, lang thang chắp lại từng mảnh vụn thời gian để đợi em đã mấy đông rồi chẳng thấy về thăm. Về để hát ru những bản tình ca đã cũ, ru lòng mình hoang hoải để nghe mùa đông đã về. Trong ngổn ngang ký ức lại nhớ bàn tay chai sần và nứt nẻ của bà của mẹ, nhớ những chiếc mũ len cũ kĩ phủ bụi màu thời gian, nhớ chiếc lá cuối mùa đong đưa trong gió, níu kéo được ở lại với cây, nhớ những con đường tuổi thơ rì rào gió thổi.
Đông về, có một nỗi nhớ chờ em ở đây…
© Cá Kho – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
“Sau cơn mưa trời lại sáng”
Và anh để tôi yên thật. Anh không thèm liên lạc nữa, tôi thì cứ vùi mình như thế trong mớ hỗn độn mà có lẽ do chính tôi gây ra cho chính mình.
Bông hồng đỏ
Chị giống mẹ, thà chịu đựng chứ chưa bao giờ một lần than với người khác. Nhưng làm như thế làm gì? Rồi đến một ngày khi không kiềm chế được sẽ còn như thế nào, hay người chưa từng dám tin bất cứ ai để có thể nói với họ? Một số người phụ nữ, thà cam chịu lại thay vì than vãn, tại sao lại không dứt khoát?
Cậu có biết định nghĩa của hạnh phúc là gì không?
Có người chỉ cần một mái ấm gia đình trọn vẹn, có người chỉ cần cơm ăn ba bữa, đủ quần áo mặc, có người chỉ cần tiền, rất nhiều tiền, sống vì công việc, sự nghiệp, niềm đam mê của họ,… Với họ đó là hạnh phúc nhưng có những người chỉ cần được sống.
Tháng tám và em
Và làm sao anh biết được, rằng chỉ cần nhìn thấy anh thì cũng có thể khiến em vui vẻ cả ngày. Em đã mắc kẹt trong vùng mộng ảo em tự vẽ ra cho mình, em đã tự tạo cho mình một chuyện tình không có thực.
Khi con đã lớn khôn
Con từng hi vọng khi lớn lên sẽ nghỉ học để kiếm tiền phụ giúp ba mẹ. Nhưng ba mẹ ngăn cản không muốn con bỏ lỡ việc học. Ba mẹ chỉ cần anh em con được ăn học đàng hoàng là ba mẹ cũng vui lắm rồi.
Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...
Tôi không nhớ rõ nữa, bởi trái tim tôi biết đều sẽ là án chung thân, hoặc là được giữ cậu bên mình trọn đời, hoặc là mối tình của tôi sẽ tan vỡ không còn níu kéo được. Đôi mắt của kẻ si tình chỉ đẹp khi không cần hồi đáp. Nhưng tôi cần một câu trả lời.
Mạnh mẽ bước qua quá khứ
Những kỷ niệm về anh, từng nụ cười, từng ánh mắt, luôn hiện lên rõ nét như thể mới chỉ hôm qua. Nhưng tình yêu ấy, dù cháy bỏng và mãnh liệt, lại không thể vượt qua được rào cản của số phận.
Đừng kết thúc, em nhé!
Kết thúc và chấp nhận sự thật có lẽ là điều duy nhất tôi có thể ngay lúc này phải không? Nếu thật vậy, chào Yên, tôi đi, đi đâu thì tôi chưa biết, nhưng cuộc sống này khiến tôi muốn buông xuôi thật rồi. Dù thế tôi vẫn còn chút niềm tin nào đó, tôi mong, mình vẫn sẽ có thể quay lại, để kể cho Yên về thành công của chính mình.
Yêu lại từ khởi đầu mới
Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.
Có một mùa nhớ thương
Một mùa thu vừa chớm Có màu nắng chơi vơi Có màu vàng hoa cúc Có lá rơi ngập ngừng.