Phát thanh xúc cảm của bạn !

Một tâm hồn cô độc

2021-01-05 01:27

Tác giả: Tran Tuyet


blogradio.vn - Một cách sống trầm lặng, đôi khi ghét sự xô bồ và các mối quan hệ, đang dần khiến tôi trở lên tách biệt với mọi người, không mối quan hệ mới, không cơ hội thăng tiến mới, và ngay cả không có cơ hội để tìm kiếm người yêu. Tôi biết điều đó, nhưng tôi ngại chẳng muốn thay đổi. Có lẽ tôi đã quen với vỏ bọc của chính mình.

***

Lâu lâu ta bỗng muốn viết một cái gì đó, gọi là tâm trạng cho một tâm hồn cô độc. Cô độc không phải vì ta không có bạn bè, người thân, mà sự cô độc khi ta có một cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc mới thật sự là đáng sợ. Cô độc trong tâm hồn, cô độc trong suy nghĩ, cô độc trong hành động, và ta là người cô độc. Tôi tin chắc rằng trong chúng ta sẽ luôn tồn tại một khoảng thời gian cô độc, cô độc do gia đình không hành phúc, cô độc do bạn bè xa lánh, hay chính chúng ta đang tạo ra sự cô độc đó.

Tôi là một người rất thân thiện, hòa đồng. Bạn bè tôi đánh giá như vậy, những người xung quanh nghĩ tôi như vậy, tôi cũng tự cảm thấy mình như vậy. Đó là tôi của quá khứ, là vẻ bên ngoài của hiện tại và là mong muốn của tương lại.

Tình cờ tháng trước, tôi có dịp gặp lại người bạn cùng bàn năm lớp 11, sau 6 năm không gặp lại. Cậu ấy vẫn giống như trong tưởng tượng của tôi, là một người với năng lượng tích cực, vẫn theo đuổi công việc đó, vẫn là người bạn mà tôi luôn ngưỡng mộ. Và tôi sững sờ khi cậu ấy nói rằng: ”Tuyết của tôi ngày xưa đâu rồi”. Cậu ấy vẫn luôn nghĩ về tôi là một cô gái mạnh mẽ, hòa đồng, mạnh dạn, và có lẽ cũng sẽ thành công về mặt nào đó như cậu ấy hiện tại. Tôi chợt hoài nghi về chính bản thân mình. Tôi đã khác trong suy nghĩ của cậu ấy ư. Tôi hôm đó tôi suy nghĩ và nhận ra mình đã khác thực sự. Tôi mang trong mình sự cô độc do chính tôi tạo ra.

Trong một cuộc trò chuyện ngắn đầu giờ học buổi chiều của học kỳ cuối lớp 11, tôi băn khoăn về ngành nghề tương lại mà tôi thích. Hồi đó chúng tôi không có được định hướng nghề nghiệp thuận lợi như bây giờ. Ở vùng quê nghèo, bố mẹ luôn định hướng chúng tôi theo những ngành phổ biến hồi đó: Sư phạm, kế toán, xây dựng,...Tôi nói rằng tôi thích sự sáng tạo, thích môi trường làm việc năng động, không phải là văn phòng gò bó 8 tiếng/ngày. Và cậu ấy nói một câu làm thay đổi định hướng cả cuộc đời tôi. “Vậy thì theo Marketing đi”.

Marketing là ngành gì, phù hợp với tôi không. Tôi đã tin tưởng vào cậu ấy và quyết định sẽ thi đại học vào ngành Marketing. Tôi biết cậu ấy thích kinh doanh. Chúng tôi đã hồn nhiên lên kế hoạch về một tương lại tươi sáng rằng: Cậu ấy sẽ mở một công ty và mời tôi về làm nhân viên Marketing cho cậu. Chúng tôi sẽ cùng xây dựng một công ty phát triển. Đó chỉ là những suy nghĩ hết sức ngây thơ của các cô cậu học trò đang ngồi trên ghế nhà trường, chưa thấm trải sự đời. Tuy nhiên lên lớp 12, chúng tôi tách lớp và tôi cũng chuyển vô miền Nam học đại học. Từ đó chúng tôi không còn liên hệ nữa. Và câu chuyện có thể coi là cuối cùng đó vẫn luôn sống trong tâm trí của tôi, mỗi khi nhớ về thời học sinh. Tôi cũng không rõ cậu ấy có theo con đường như chúng tôi đã từng “vẽ” ra không. Nhưng tôi tin chắc rằng cậu ấy sẽ thành công trên con đường cậu ấy đã chọn.

Và tôi đã đúng, cả hai chúng tôi cùng chọn ngành Marketing để phát triển sự nghiệp. Cậu ấy thì vẫn kết hợp Marketing với kinh doanh để thỏa mãn đam mê của bản thân, thử kinh doanh một vài sản phẩm, nghiên cứu các mô hình kinh doanh của những người thành công trên thế giới. Đi dọc Bắc – Nam để tìm kiếm cơ hội cho bản thân. Còn tôi cũng đi theo nhiều ngã rẽ trong Marketing: từ truyền thông sang event rồi lại chuyển sang thị trường. Khá chông chênh cho một cô gái mới lớn nhưng thực sự đem lại nhiều kinh nghiệm quý báu.

Có lẽ chính cái vẻ ngoài hào nhoáng của ngành Marketing khiến mọi người luôn nghĩ tôi không phải là một người cô độc. Nhưng tôi tự nhận ra rằng, chính tôi đang cô độc chính mình với công việc và cuộc sống. Một cách sống trầm lặng, đôi khi ghét sự xô bồ và các mối quan hệ, đang dần khiến tôi trở lên tách biệt với mọi người, không mối quan hệ mới, không cơ hội thăng tiến mới, và ngay cả không có cơ hội để tìm kiếm người yêu. Tôi biết điều đó, nhưng tôi ngại chẳng muốn thay đổi. Có lẽ tôi đã quen với vỏ bọc của chính mình. Tôi an phận, hài lòng và chấp nhận nó, như một lẽ đương nhiên. Trở thành người vô hình trong một tập thể lớn đôi khi chẳng khó khăn gì.

Nếu bạn ở trong tình trạng như tôi bạn sẽ giải quyết như thế nào. Quyết tâm thay đổi bản thân để trở thành con người như mọi người luôn kỳ vọng, hay đơn giản chỉ là trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình. Hoặc là cứ lặng lẽ sống một cuộc sống trong lớp vỏ mình đã tạo ra, đơn giản và yên bình, và ta sẽ luôn là một cá thể cô độc.

Cho dù bạn giải quyết như thế nào, tôi mong bạn hãy phán đoán thật cẩn thẩn, hãy hành động như một người “trưởng thành”. Và hãy nhớ luôn là phiên bản hoàn hảo nhất của chính mình. Đừng sống cuộc đời của người khác. Vì bạn không phải là họ, bạn sẽ bị cô độc nếu muốn trở thành họ mà thôi.

© Tran Tuyet - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Khi còn trẻ ta hãy cứ tựa vào cô đơn l Radio Tình Yêu

Tran Tuyet

Là một cô gái rất đơn giản

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top