Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hôm nay tôi có một nỗi niềm không tên

2019-11-20 01:27

Tác giả: Tran Tuyet


blogradio.vn - Đôi khi không cần một ai đó để chia sẻ, có những nỗi buồn chỉ cần tự lắng sẽ trôi qua. Người ta nói “Đời là bể khổ”. Biết đến khi nào ta mới qua được bể khổ? Biển trời mênh mông, cứ từ từ trải nghiệm, ta sẽ nhận ra được nhiều điều quý giá tựa như ngọc trong con trai vậy.

***

Tan ca sớm và trở về nhà là niềm vui và hạnh phúc nhất của những người đi làm. Tôi cũng luôn mong muốn điều này. Thế nhưng, hôm nay tôi lại cảm thấy rất lạ. Tôi không biết mình đang lạc vào cảm giác gì? Cô đơn, trống trải? Tôi dường như không có ý định trở về nhà nếu như mọi người trong công ty không tan sở hết. Không định hướng, không mục đích. Ai sẽ đợi tôi ở nhà? Tôi sẽ làm gì tiếp theo đây? Tôi không muốn làm gì cả. Lạ đến nỗi tôi còn chẳng muốn chạy xe. Chiếc xe wave lăn bánh nặng nhọc, tốc độ chậm hơn cả đi bộ nữa.

Tôi hôm nay lạ lắm.

Ngỡ rằng cảm giác được ở nhà một mình trong một thời gian sẽ là tuyệt vời. Trong suốt những ngày tháng qua, tôi luôn mong được như vậy. Tôi luôn muốn khi trở về phòng không có ai ở đó. Sẽ thật là thích nếu được làm chủ căn phòng trong một thời gian. Tất nhiên đó là tự do, có thể làm bất kỳ việc gì mình muốn, ăn hoặc mua về phòng bất kỳ thứ gì mình thích, có thể bừa bộn một chút không cần quan tâm tới người khác, có thể làm những trò mà người ở một mình thích làm. Tôi không nghĩ cảm giác ở một mình cô đơn, trống trải như vậy. Một mình thì chẳng muốn ăn, chẳng muốn dọn dẹp, sắp xếp, chẳng muốn làm gì.

noi niem

 

Tôi có một người bạn – cô ấy rất độc lập, là người mà tôi cần phải học hỏi rất nhiều. Cô ấy luôn thích sống một mình. Có thể do khó tính, không muốn bị làm phiền khi làm việc, thậm chí cô ấy cũng không có nhiều thời gian ở phòng, trở về phòng chỉ để ngủ. Thế nên dù có hay không có người ở phòng cũng như vậy, cũng không khiến tâm trạng cô ấy thay đổi. Nhiều khi tôi luôn thắc mắc: “Người ta sẽ cảm thấy thế nào khi ở một mình?”. Và giờ đây tôi đã có đáp án cho riêng mình. Thực sự rất cô độc. Có rất nhiều cách để khiến mình quên đi cảm giác đó: ra ngoài phố đi dạo, gặp gỡ bạn bè hoặc đơn giản là khiến mình trở nên bận rộn. Tôi lúc này không phải là nhàn rỗi, tôi có rất nhiều việc để làm. Thế nhưng lại không muốn làm. Dường như, tôi chưa thích nghi được với hoàn cảnh, chưa biết cách tự sắp xếp cuộc sống của mình cho logic.

Tôi có một em thú bông “Big Hero”. Lúc này, chợt nhận ra em ý gợi cho tôi rất nhiều điều. Có một hình thể không đẹp, là người máy nhưng lại mang nhiều ý nghĩa ẩn sau đó. “Big Hero” có một chiếc đầu nhỏ so với khổ hình người, chân tay dài và to khỏe, bụng bự và không có tai. Chiếc đầu nhỏ phải chăng muốn nói lên suy nghĩ của loài người – lười vận động não bộ. Tôi cũng mong muốn có một ngày mình không phải suy nghĩ gì cả, vô tư như một cô nhóc. Chân tay dài và to khỏe – là mong muốn rất đúng với tôi lúc này. Luôn có một sức khỏe thật tốt để tiếp tục theo đuổi công việc hiện tại, không đau bệnh. Dù sao mình bệnh cũng có ai chăm sóc. Phải luôn tỏ ra là người mạnh mẽ để không khiến gia đình lo lắng. Không có tai chính là không cần nghe những điều mình không muốn nghe. Miệng lưỡi thế gian, không gì có thể sánh được. Bỗng một ngày không cần nghe sếp càm ràm, không cần nghe tiếng máy khoan ồn ào, không cần nghe tiếng bạn bè nhận xét về mình, cảm giác thật là “Yomost”

Đôi khi không cần một ai đó để chia sẻ, có những nỗi buồn chỉ cần tự lắng sẽ trôi qua. Người ta nói “ Đời là bể khổ, qua bể khổ là qua đời”. Biết đến khi nào ta mới qua được bể khổ? Biển trời mênh mông, cứ từ từ trải nghiệm, ta sẽ nhận ra được nhiều điều quý giá tựa như ngọc trong con trai vậy. Tạm biệt nỗi niềm không tên của ngày hôm nay. Hẹn một ngày mai tươi sáng lại đến.

© Trần Tuyết – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Hạnh phúc nào cho tuổi 30

 

Tran Tuyet

Là một cô gái rất đơn giản

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thói quen của anh

Thói quen của anh

Có những mảnh ký ức con con lấp đầy một tấm lòng chật hẹp, có một người con gái cả một đời anh mãi không quên.

Tình yêu là chữa lành vết thương

Tình yêu là chữa lành vết thương

Tình yêu không cần phải được biểu hiện qua những món quà hay những lời hứa hẹn, mà đơn giản chỉ là sự hiện diện, là sự thấu hiểu và sẵn lòng chia sẻ với nhau.

Ấm áp trà gừng

Ấm áp trà gừng

Bố gật gù khen hương vị trà gừng mẹ làm rất đặc biệt. Mà không phải mình bố cảm nhận như thế, cả ông bà nội, cả mấy chị em tôi đều cảm nhận rõ điều này. Đằng sau hương vị thơm ngon của trà gừng chính là sự quan tâm, yêu thương vô bờ của mẹ.

Vết sẹo trong tim

Vết sẹo trong tim

Em cứ nghĩ sau tất cả những chuyện đã xảy ra thì anh sẽ vì em mà thay đổi và càng yêu em hơn. Nhưng không, anh đã bỏ mặc em để vui bên người khác. Lúc ấy, chỉ có ba mẹ em ở bên cạnh em và em biết thật sự em đã sai khi yêu lầm người.

Hương biển

Hương biển

Anh nghe hương biển cứ thoang thoảng nhẹ nhàng trong gió, hương biển có mùi cá có mùi vị nồng nồng da diết có cả mùi nước mắm thơm thơm đậm đà ở ngôi làng gần đây bay đến.

Những con người trong nắng

Những con người trong nắng

Người ta rong chơi trên bao khắp con đường Chỉ có họ cứ lặng thầm trong nắng Chỉ có họ cứ miệt mài mải miết Kiếm tìm hoài những hạnh phúc gần xa

Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh

Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh

Thế mà, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt ta chạm phải ánh mắt nàng. Ta tưởng như thời gian ngừng trôi và cả thế giới hoàn toàn biến mất, chỉ còn ta và nàng. Không gian chìm trong sắc vàng đỏ, trở nên huyền ảo, vừa như thực lại vừa như mơ.

Giữa những câu chuyện đời

Giữa những câu chuyện đời

Khi ta trải qua những khó khăn, mất mát hay thành công, niềm hạnh phúc, ta thường nghĩ chúng là duy nhất. Nhưng kỳ thực, trong nhiều câu chuyện khác, những gì ta trải qua lại có thể phản chiếu một phần câu chuyện của người khác.

Sài Gòn ưu tư

Sài Gòn ưu tư

Sài Gòn không thấy được nhiều sao như biển cát Không tìm được chỗ riêng tư để thả mình Không lắng nghe được đồng xanh ca tiếng hát Không có người tựa lên gối lặng thinh.

Cái tên

Cái tên

Tôi không biết Mai và Cường đã có cảm giác gì trong khi chịu đau đớn thể xác, nước mắt vốn dĩ để thể hiện sự đau đớn, và buồn tủi đó, liệu hai đứa nhóc đó đã cạn chưa. Tôi không hiểu, người ta chiến đấu không phải vì chiến thắng, họ chiến đấu vì khoảnh khắc họ cần sống.

back to top