Phát thanh xúc cảm của bạn !

Món nợ thanh xuân (P1)

2018-12-14 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Các bài hát gửi tặng qua đài phát thanh của trường thường đề rõ danh tính người gửi. Đa phần là bọn con gái lãng đãng tặng cho nhau, hoặc đứa nào đấy gửi tới hội bạn thân hay tập thể lớp mình. Cũng có một số không rõ danh tính người gửi tặng. Tất nhiên, những bài hát đó đều để bày tỏ tình cảm bí mật của “kẻ mà ai cũng biết là ai đấy”. Phong không khoái như thế! Ít nhất là thằng con giai sắp tròn mười tám tuổi nổi loạn trong anh khi ấy không khoái như thế! Và rồi, khi năm học lớp mười hai sắp bước vào những ngày chớm hè, Phong quyết định mình không chần chừ thêm được nữa...

***

Phong phóng xe đạp vù vù trên con đường từ ngoại ô dẫn vào trong thành phố. Con đường thẳng tắp rẽ đôi cánh đồng lúa chín vàng đang độ thu hoạch. Đằng xa phía trước, thấp thoáng những tòa nhà cao tầng khang trang có lẽ mới được khánh thành cách đây không lâu. Thị xã bé nhỏ ngày nào của Phong dường như vừa quen thuộc mà lại rất lạ lẫm sau mười năm không gặp gỡ. Chiếc xe Phong đang đi là con ngựa sắt anh vẫn dùng để đến trường mỗi ngày suốt thời cấp ba. Phong mất cả buổi sửa lại chiếc xe sau khi lôi nó ra từ góc bếp. Mục đích đầu tiên của anh chỉ là để đạp tới ngôi trường cũ. Phong vẫn đinh ninh rằng anh sẽ đi lại trên con đường đê ven sông đầy ắp những kỷ niệm ngày xưa mà anh vẫn hằng đi. Nhưng rồi, Phong lại rẽ vào con đường mới mở này trong một thoáng tò mò vô thức. Thành ra, anh mất nhiều thời gian hơn hẳn mười năm về trước để đến được trường.

Phong dừng xe trước cổng trường. Hai cánh cổng rộng mở vẫn nguyên màu xanh dương như trong ký ức của Phong. Đôi chỗ lớp sơn bị bong tróc loang lổ. Phong nhìn sâu vào khoảng sân bên trong. Dãy nhà ba tầng cũ kỹ, màu xám xịt như tâm trạng của Phong lần đầu tiên bước qua cổng ngôi trường này. Phía bên phải dãy nhà này là một lối đi nho nhỏ dẫn vào khu giảng đường chính. Khu giảng đường chính cao bốn tầng, nằm so le và được nối liền với nhau qua những hàng lang nho nhỏ. Hẳn vẫn quét một màu ve vàng vọt!… Phong tần ngần định phóng xe vào, nhưng rồi anh lại gò lưng đạp đi. Đạp lòng vòng một hồi tới cuối con ngõ quanh co, Phong đỗ xịch lại trước bức tường cao treo tấm biển: “Nghiêm cấm các hành vi trèo tường! Học sinh nào vi phạm sẽ bị kỷ luật!” Tấm biển mới tinh, đóng rất nhiều đinh ngay ngắn trên tường. Phong bất giác nhếch môi cười khoái chí, lòng nghĩ thầm chắc tấm biển này vừa mới được thay cách đây không lâu. Hồi Phong còn học ở đây, nó trải qua số kiếp luân hồi có lẽ phải tương đương với tuổi của thầy giáo vụ khi đó.

Phong lanh lẹ dựng xe đạp ngay ngắn cạnh tường, đưa mắt lén lút nhìn quanh. Lòng anh chợt dâng lên chút nôn nao y như hàng trăm lần trèo tường vào trường ngày trước. Phong nhẹ nhàng leo lên gác baga xe đạp, đưa tay bám lấy đỉnh tường, lẹ làng đu người lên. Trong thoáng chốc, anh đã ngồi vắt vẻo trên bờ tường. Ngôi trường quét ve vàng như nghệ hiện lên sừng sững dưới nền trời xanh ngắt lộng gió của mùa thu. Dải nắng vàng tha thướt khiến Phong phải nheo mắt lại. Anh cúi người, định nhảy xuống sân trường thì chợt sững lại trước một ánh mắt đang lom lom ngó lên.

blog radio, Món nợ thanh xuân (P1)

Cô gái trẻ mặc chiếc váy màu xanh dương nhã nhặn. Gương mặt ửng hồng dưới ánh nắng thu vàng mướt mà. Phong hẳn dễ đem lòng cảm mến cô ta ngay nếu như không có cái ánh mắt đầy nghi hoặc, thậm chí là săm soi đó. Có vẻ như cô ta nghĩ anh là một kẻ trộm lẻn vào trường. Nhưng Phong chả buồn bận tâm quá ba mươi giây, anh nhảy bịch một phát xuống dưới sân, phủi phủi đám bụi tường đang bám trên tay rồi lừng thừng bước đi. Phong nghe í ới tiếng người con gái nào đó khác đi ra ở phía sau rồi hai cô gái vội vội vàng chạy vượt qua Phong. Cô gái mặc váy màu xanh dương thoáng nhìn lại phía anh, ánh mắt thấp thoáng nỗi hoài nghi.

***

Tiếng nhạc rộn rã bất chợt vang vọng từ phía sân trường, lan tỏa tươi vui trong không gian ngập tràn màu nắng thu trong vắt. Cơn gió nào đó thổi qua, mang theo mùi hương hoa sữa dìu dịu. Hẳn là cây hoa sữa nho nhỏ ở phía góc sân trường, Phong thầm nghĩ. Anh chợt nhớ ra mùa thu, khi mà bọn con gái trong khối bỗng nhiên trở nên xinh đẹp hơn mọi khi. Những buổi đi học sớm, Phong vẫn hay đứng ở hành lang tầng hai nơi có bồn hoa giấy nhỏ, tỏ vẻ thờ ơ nhưng thực ra là chăm chú quan sát từng tốp đi vào từ cổng trường phụ. Bọn con gái mặc áo đồng phục màu trắng, đóng thùng gọn gàng, dáng đi thong thả, nhịp nhàng dưới bầu trời xanh biếc thăm thẳm. Tóc bọn nó bay bay trong gió nhẹ, và những gò má dường như ửng hồng dưới ánh nắng rạng rỡ.

“I can’t believe I’m standing here

Been waiting for so many years and…”

Bài hát “Love to be loved by you” vang lên ngọt ngào tựa như chiếc lông vũ trắng muốt nhẹ bay lên giữa không gian trong veo thăm thẳm. Nỗi xao xuyến mơ hồ nào đó len lỏi vào trong tim Phong. Có lẽ cặp đôi nào đó đang tổ chức đám cưới ở đây, anh nghĩ thầm. Nỗi tò mò thúc giục anh bước nhanh hơn về phía sân trường.

Sân trường rộng thân quen hiện ra khi Phong đi hết quãng ngách nhỏ. Vẫn là cây hoa sữa trổ đầy bông vào mùa thu ở góc sân trường. Vẫn là một vài cây sưa nằm rải rác quanh mép sân. Cột cờ Tổ Quốc nằm uy nghiêm trước sân khấu bằng gạch có lẽ được xây vào khoảng thời gian nào đó sau khi Phong ra trường. Nhưng, điều thu hút Phong hơn cả là một rạp đám cưới dựng chênh chếch trước cửa lớp anh ngày xưa. Rạp thiết kế theo kiểu tối giản, nhưng thanh lịch và lãng mạn. Cổng chào được kết từ hoa hồng màu hồng phấn. Cái màu hồng phấn này, Phong có thể hồi tưởng ra cả một khu rừng ký ức. Nhưng anh còn bận tâm hơn đến bức ảnh cưới lớn đặt trang trọng phía bên cổng chào.

Đó là Hồng Phấn, Hồng Phấn một thời trong trái tim Phong! Người đàn ông nắm tay Hồng Phấn trong bức ảnh, vẫn là bàn tay đó, dường như là một điều hiển nhiên tự ban đầu. Phong bước tới trên dãy hành lang dài được lát bằng những viên gạch men màu xám nhạt. Anh đứng khuất sau một chiếc cột lớn, trân trối nhìn bức ảnh cưới của Hồng Phấn hồi lâu. Dòng cảm xúc của “cái thủa ban đầu lưu luyến ấy” ùa về chầm chậm, hòa vào dòng cảm xúc mơ hồ của hiện tại thành một thứ cảm xúc hỗn độn không biết gọi tên là gì.

- Phong! Phong! Ơ thằng Phong kìa chúng mày ơi!

Phía trước cổng chào màu hồng phấn, một bóng dáng cao gầy đưa tay lên cao vẫy vẫy rốt rít hướng về phía Phong đang đứng. Đó là thằng Thắng “sậy”, chiến hữu sát cánh bên anh suốt ba năm cấp ba. Nó lật đật chạy tới chỗ Phong, kéo anh vào rạp với đám bạn học cũ. Bọn chúng trông ra dáng những gã thanh niên đã ít nhiều từng trải việc đời, việc người. Tuy vậy, chúng vẫn tranh giành nhau chào hỏi thằng bạn cũ mười năm không gặp bằng cái giọng điệu y hệt những gã choai choai mười bảy, mười tám ngày xưa:

- Phong, không phải mày định cướp dâu đấy chứ?

- Phong! Tao đi đám cưới cùng bọn nó mà cứ có cảm giác trống trải, chênh vênh thế nào đó...

- Ờ, tao cũng vậy! Giờ tao mới nhận ra rằng do thiếu vắng mày. Đám cưới Thu Hà mà vắng mặt mày thì cũng như thiếu mất...chú rể.

- Nay có tiết mục tốp ca dành tặng Thu Hà đấy! Bài “Qua đêm nay” nhé, tất cả những thằng từng thích Hà của khóa mình sẽ cùng lên hát. May quá mày về đây rồi… Thiếu mày coi như khuyết hẳn một nửa đội hình…

blog radio, Món nợ thanh xuân (P1)

Mồm mép đứa nào đứa nấy trơn như dính mỡ dù chưa ăn cỗ. Phong ú ớ trước hàng đống ánh nhìn hiếu kỳ đổ về mình từ tứ phía. Chiếc quần bò rách và cái áo phông in hình một gương mặt to tổ chảng đang cười khả ố khiến anh càng thêm nổi bần bật. May mắn thay, anh chàng dẫn chương trình đỏm dáng cất lời thông báo cô dâu chú rể sắp đi vào “khán phòng”. Cùng với tiếng nhạc “Beautiful in white” vang lên ngọt ngào, tất cả đều quay người hướng nhìn về phía cổng chào được kết từ những bông hồng màu hồng phấn. Trong ít phút nữa thôi, Hồng Phấn sẽ đi vào cùng chú rể của nàng. Phong tự hỏi, sau mười năm, liệu trông nàng có thay đổi nhiều? Mái tóc đã cắt ngắn hay vẫn dài như một dòng sông? Đôi mắt nàng vẫn dịu dàng trong veo hay đã nhuốm chút màu của nỗi buồn trưởng thành? Còn cậu ta, chú rể của nàng ắt hẳn cũng đã thay đổi ít nhiều. Giống như Phong, như Thắng “sậy”, như những thằng nhóc bạn cùng khóa khác. Bỗng chốc, Phong cảm thấy tim mình đập rộn ràng đầy hồi hộp, giống như chính anh là chú rể đang chờ đợi cô dâu của đời mình…

***

Hồng Phấn không chỉ là hoa khôi của khóa, mà còn là hoa khôi của toàn trường. Gần như toàn bộ học sinh trong khối đều nói như vậy nếu như được hỏi. Vì thế chẳng ai thắc mắc tại sao bọn con trai đều thích đi qua lớp chuyên Văn - là lớp Hồng Phấn học. Hồi đầu học kỳ hai năm lớp mười - đó là khoảng thời gian Phong phát hiện ra Hồng Phấn, anh đều ù té chạy đi vệ sinh đều tăm tắp sau mỗi hồi chuông báo hiệu giờ ra chơi. Gần cuối năm học, theo lời tư vấn của Thắng “sậy”, Phong giảm bớt chuyện đi vệ sinh lại. Dù sao, Thắng “sậy” cũng có lý khi vẽ ra viễn cảnh bọn con gái lớp Văn nhiều chuyện sẽ đặt dấu hỏi về tình hình hai quả thận của anh.

Những đứa con trai thích Hồng Phấn thì nhiều vô số. Nhưng đa số chỉ thích một cách thầm lặng, không bao giờ thể hiện. Hoặc có thể bọn nó đã bày tỏ với Hồng Phấn nhưng không đứa nào hay biết. Phong thuộc số ít còn lại, nghĩa là thể hiện tình cảm một cách công khai. Và trong số ít đó, anh là đứa bày tỏ một cách ồn ào và ầm ĩ nhất - theo đúng nghĩa đen của những từ này.

Thời Phong học cấp ba, các đài truyền hình và đài phát thanh từ trung ương đến địa phương đều thịnh hành chương trình ca nhạc theo yêu cầu. Trường Phong cũng bắt chước, còn nói theo ngôn ngữ của bọn con gái lớp Văn thì là hòa theo dòng chảy âm nhạc đang thịnh hành đương thời. Vào mỗi giờ ra chơi, khi bọn con trai chạy rầm rầm đuổi nhau giữa các hành lang, bọn con gái lại túm năm tụm ba trong lớp hoặc dưới bóng cây nào đó, lắng nghe các bài hát được phát thanh từ văn phòng bé xíu của đoàn thanh niên trường. Hồng Phấn cũng thường đứng với một nhóm gái lớp Văn dưới bóng cây phượng trồng sát lối ra khu thể chất. Phong hay đứng ở hành lang tầng hai, bên cạnh bồn hoa giấy nhỏ thường nở những cụm hoa màu trắng đỏ rực rỡ. Anh dõi nhìn về phía Hồng Phấn một cách nửa công khai, nửa lén lút. Mỗi cơn gió ngang qua làm những chiếc lá phượng vĩ nhỏ li ti rải xuống không gian như một cơn mưa nhỏ. Mái tóc Hồng Phấn lại tung bay thướt tha tựa một dòng sông vắt ngang trời. Mỗi lần như vậy, trái tim Phong cũng bay bay trong không trung như những chiếc lá phượng vĩ kia.

Các bài hát gửi tặng qua đài phát thanh của trường thường đề rõ danh tính người gửi. Đa phần là bọn con gái lãng đãng tặng cho nhau, hoặc đứa nào đấy gửi tới hội bạn thân hay tập thể lớp mình. Cũng có một số không rõ danh tính người gửi tặng. Tất nhiên, những bài hát đó đều để bày tỏ tình cảm bí mật của “kẻ mà ai cũng biết là ai đấy”. Phong không khoái như thế! Ít nhất là thằng con giai sắp tròn mười tám tuổi nổi loạn trong anh khi ấy không khoái như thế! Và rồi, khi năm học lớp mười hai sắp bước vào những ngày chớm hè, Phong quyết định mình không chần chừ thêm được nữa...

blog radio, Món nợ thanh xuân (P1)

Thằng Thắng “sậy” là một trong những phát thanh viên chương trình âm nhạc của trường. Nó được thừa hưởng giọng nói truyền cảm từ ông bố chuyên dẫn chương trình đám ma. Thắng “sậy” giúp Phong đột nhập phòng phát thanh của trường từ sáng sớm tinh mơ. Sân trường mãi mới có lác đác một số đứa đi học. Phong nôn nao ngó đi ngó lại tờ giấy nhàu nhĩ trong tay nhưng thực ra anh chẳng nhìn gì cả. Trong khi đó, Thắng “sậy” đôn đáo chạy ra ra vào vào ngó xem Hồng Phấn đã đến trường chưa. Lúc nó đứng ở ngoài hành lang e hèm một tiếng rõ to và giơ ngón tay cái lên, Phong với tay bật nhạc trong vô thức. Mất một lúc ngồi đơ ra ngơ ngẩn, Phong mới lập bập mấp máy môi đọc theo tờ giấy nhàu nhĩ ở trong tay sau khi Thắng “sậy” trợn mắt ra hiệu. Giọng nói lắp bắp của Phong và cả nền nhạc của bài “Nothing gonna change my love for you” vang lên khắp các ngõ ngách trong trường. Đây là bài hát yêu thích của hầu hết tụi con gái trường Phong hồi bấy giờ. Vì bận làm phát thanh viên, Phong không có cơ hội tận mắt quan sát thái độ của Hồng Phấn khi đấy. Theo lời Thắng “sậy” nhận xét ngay sau đó, nghĩa là ngay trước lúc cả Phong và nó bị thầy giáo vụ rượt cho tóe khói thì cảm xúc trên gương mặt của Hồng Phấn “rất khả quan”!

***

Trong khi tất thảy mọi người đều ngoái nhìn về phía cổng chào màu hồng phấn ngóng chờ sự xuất hiện của cô dâu và chú rể thì Thắng “sậy” thì thà thì thầm bên tai Phong. Nó tiếc rẻ chuyện sáng nay linh tính mách bảo nên mang theo một chiếc áo sơ mi trắng để dự phòng mà cuối cùng lại bỏ ở nhà. Nó vừa nói vừa liếc nhìn gương mặt to tổ chảng đang cười khả ố trên áo phông của Phong. Không chỉ riêng Thắng “sậy”, một ánh mắt khác cũng quét qua chiếc áo của anh giống như ra-đa. Đó là cô gái mặc váy màu xanh dương anh gặp khi nãy. Bất giác, chút ký ức bị phủ bụi nào đó nhắc nhớ Phong rằng mình đã từng quen biết cô ta. Có lẽ là bạn cùng khóa với anh chăng? Cô gái nheo nheo mắt nhìn Phong, trong ánh mắt thoáng ẩn chứa nụ cười tinh quái nào đó. Dường như cô ta không để tâm lắm việc anh cũng đang nhìn lại mình.

© huyen nguyen – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top