Thanh xuân của em là anh
2018-12-08 01:30
Tác giả:
“Em khỏe không? Sang đó sống ổn không?”
Em nhìn chầm vào màn hình điện thoại. Là tin nhắn của anh.
Đã 2 năm trôi qua, đây là tin nhắn đầu tiên của anh gửi cho em kể từ ngày chúng ta khép lại chuyện tình 8 năm của bọn mình.
Bên này, trời đang vào xuân. Hoa anh đào bắt đầu nở rộ. Em ngồi bên khung cửa sổ đưa tay đón những cánh hoa đang rơi. Cũng hơn tuần em rời gia đình, rời bạn bè sang Nhật. Đó có lẽ là quyết định sáng suốt nhất đối với 22 năm cuộc đời của em. Ngày em ôm chầm lấy bố mẹ và các em tại sân bay vào giữa khuya, em chẳng rơi một giọt nước mắt nào, sao trông em mạnh mẽ đến thế không biết. Chắc là từ ngày rời xa vòng tay của anh em đã thế…
Bạn bè thường hay bảo em với anh là bọn nít ranh khi chỉ mới lớp 7 mà đã thích nhau. Em cũng chỉ toàn cười thầm. Mà bọn mình cũng ranh thật anh nhỉ? Lúc ấy cũng chỉ 13 14 tuổi thì biết gì mà yêu với chả đương. Thật thì bọn mình chỉ thinh thích nhau thôi mà, kiểu viết thư nhờ bạn gửi giùm cho nhau, vài dòng ngắn ngủi, những câu chuyện chẳng đầu chẳng đuôi.
Thanh xuân của em vì có anh mà trở nên tươi đẹp. Thanh xuân của em là chàng trai bên em suốt những năm tháng thuở thiếu thời. Em vẫn còn nhớ cái dáng vẻ tự hào của mình khi thầm giới thiệu anh cho con bạn đầu tiên của em khi chúng ta bước vào đầu cấp 3.
“Anh thì đẹp trai, em thì đẹp gái. Thế thì còn gì bằng!” – con bạn nhìn em mà ngưỡng mộ, cứ trêu em suốt. Thật ra trong lòng vui như được quà.
Thanh xuân của em luôn có anh đồng hành. Cho dù có những ngày chúng ta có giận hờn nhau thì sau đó vì nhớ nhau rồi lại tìm về. Bọn mình đã kể cho nhau nghe những câu chuyện hằng ngày, bọn mình đã cùng nhau đi đến lớp học thêm, đi đến từng hàng quán sau giờ học. Bọn mình đã trao cho nhau những mảnh thư tay với vài dòng viết vội. Bọn mình đã huyên thuyên hằng đêm cùng nhau lắm chuyện trên trời dưới đất.
Luôn có 1 người chờ em vào mỗi sáng đến lớp. Luôn có 1 người tận tình giảng giải cho em đề Lý khó hiểu. Luôn có 1 người đợi em ngoài hành lang sau mỗi giờ giải lao để có thể nhìn nhau ít phút rồi thôi.
Thanh xuân của em vì có anh mà em lại cười nhiều hơn, khóc cũng nhiều hơn. Đâu chỉ có những ngày bình yên như nắng mùa thu, cũng đâu thể chỉ có những ngày cứ rả rích như những cơn mưa đầu mùa. Thật buồn cười khi, em nhớ anh em khóc, em dỗi anh em khóc, hôm ấy anh cười nói rôm rả bên cô bạn cùng lớp khiến em chạnh lòng rồi khóc. Bọn mình đã nhiều lần quyết buông tay nhau rồi. Cứ thế, mỗi lần như thế là em lại khóc suốt 1 đêm dài, rồi sáng lại phải tỏ vẻ thật bình thường để đến lớp. Mỗi lần như thế gặp anh là điều em khó xử vô cùng, phải đối với anh như thể hôm qua bọn mình chưa hề có cuộc chia ly.
Thanh xuân của em thật tuyệt vời khi những điều đầu tiên em làm là cùng với anh. Cùng là tình đầu của nhau. Là cái nắm tay đầu tiên cùng nhau. Là cái hôn trộm khiến em đỏ cả mặt, anh thì bối rối. Là chuyến du lịch đầu tiên chỉ có 2 bọn mình. Là những ước mơ đầu tiên về ngày mai. Là chiếc nhẫn đầu tiên anh trao cho em sau chuỗi ngày dành dụm anh mua tặng em. Là những ngày đầu tiên rời quê lên Sài Gòn sinh sống, vẫn còn anh đón đưa, vẫn còn anh nấu cho em những bữa cơm đầu tiên, vẫn còn anh vẻ hoảng hốt khi em đổ bệnh. Là chính tay anh mua chiếc bánh kem và khắc lên dòng chữ “mừng kỉ niệm 7 năm bên nhau” – với em lúc ấy, thì hạnh phúc ở đâu xa, hạnh phúc ở ngay bên em, hạnh phúc là người cạnh em cùng em làm nên khoảng trời thanh xuân 7 năm tươi đẹp. Vẫn là bàn tay ấm áp của anh nắm chặt tay em giữa lồng Sài Gòn tấp nập này.
Nhưng tuyệt nhiên với em không là 1 lời hứa nào cả từ anh. Cũng phải, em chẳng thích nghe những lời thề non hẹn biển. Với em, được cùng anh dù ngày mai có sao cũng chẳng sao cả.
Vậy rồi ngày mai ấy cũng đến. Bọn mình xa cách dần. Em thầm trách bản thân không biết đã làm gì sai. Mà khoảng cách bọn mình ngày dần xa cách. Ngày này năm trước bọn mình cùng nhau thổi nến chúc mừng kỉ niệm. Ngày này năm nay chỉ mình em, không bánh, chẳng nến, không anh. Không 1 cuộc cãi vã, không 1 lời hờn trách. Em thầm nghĩ “chắc rồi ngày mai anh lại quay về thôi mà! “ – nhưng ngày mai đến, rồi ngày kia, rồi 1 tuần, 1 tháng, 1 năm, anh không quay về. Bọn mình dừng lại thật rồi.
Người ta nói “chàng trai 17 tuổi năm đó đi cùng bạn, sẽ không thể đi cùng bạn đến cuối con đường” - bây giờ thì em tin vào điều ấy rồi.
Với em, nếu không còn đủ sức đi cùng nhau nữa thì ai trong chúng ta muốn rời đi thì em đều luôn sẵn lòng. Với em lúc ấy, giữa lồng Sài Gòn náo nhiệt thì lòng em bình lặng đến lạ. Đêm đó em cũng chẳng phải khóc 1 đêm dài, ngày hôm sau vẫn là em cũng chẳng phải vờ mạnh mẽ bình thường để làm gì. Nếu là em của năm 17 tuổi thì khóc sướt mướt hằng đêm, sáng thức giấc với đôi mắt sưng húp. Nếu là em năm 17 tuổi thì chắc đi ngang hàng quán nào đó chúng ta từng ngồi nhâm nhi cùng nhau cũng đủ làm em rưng rưng.. Nhưng không, với em năm 20 tuổi thì thanh xuân của em vì anh mà khép lại.
Bọn mình thầm cảm ơn nhau vì đã trao cho nhau khoảng trời thanh xuân tươi đẹp nhất. Em vì anh mà yêu đến nồng nàn, khờ dại. Anh vì em mà vượt nắng mưa để đến bao bọc, chở che em.
Bọn mình cùng nhau khép lại 8 năm thanh xuân đẹp đẽ - để bọn mình hoàn thành trọn vẹn lý do sống trên đời.
Suốt ngần ấy thời gian. Lòng em bình thản khi nghe tụi bạn nhắc về anh như 1 thói quen. Suốt ngần ấy thời gian, em đã quen dần với việc không có anh cùng làm. Một mình em đi đi về về, tối đến thì ra hàng quán nhâm nhi chút bia nồng cùng bọn bạn. Một mình em cũng đã tự mình chạy hơn trăm cây số từ Sài Gòn về nhà. Nhớ lần đầu tiên tự thân chạy xe máy cả quãng đường dài lòng thì lo sợ, nghĩ vẩn vơ. Cũng chẳng phải việc khó khăn lắm như em vẫn hay nghĩ khi còn có anh.
Và giờ một mình em cũng tự sống tốt bên đất nước xa lạ, sẽ gọi là ngôi nhà thứ 2 của đời mình. Khi em 17 tuổi, em nghĩ rằng xa anh là điều em sợ nhất, là mọi thứ sẽ khó khăn và tồi tệ nhất đối với em. Nhưng không, thực ra em vẫn sống tốt. Và nhận thấy rằng anh cũng thế kia mà!
Với em, thanh xuân của em là anh. Là chàng trai cao, dáng người mảnh khảnh. Vẻ ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùng. Là chàng trai luôn dang rộng vòng tay khi em mỏi mệt.
Xin lỗi anh – vì chỉ có thể bước cùng anh ngần ấy thời gian - thanh xuân của em!
© Trần Trung Liên - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu