Đừng bắt thanh xuân phải cô đơn vì đợi chờ
2018-11-29 01:29
Tác giả:
Cuộc đời của chúng ta là những câu chuyện, có những câu chuyện vui có những câu chuyện buồn, và có những câu chuyện khiến người khẽ mỉm cười mà khóe mắt lại hoen đỏ. Trong mỗi một cuộc đời ấy, có biết bao con đường chúng ta đã đi qua, có con đường thật ngắn, có con đường thật dài, và có những con đường quá ngắn để người ta nhận ra mình đã đi qua nhưng lại quá dài để người mắc kẹt lại tìm thấy lối ra. Con đường ấy mang tên Thanh xuân!
Thanh xuân là thời đã qua, khi đương thời thì cao ngạo, tiêu xài hoang phí. Khi nhận ra sắp cạn kiệt thì lại cuống cuồng và tiếc nuối. Có ai đi qua thanh xuân mà không sống với những đêm dài thao thức cùng con tim nhức nhối, mắt ai chẳng một lần rưng rưng cho một lần cách xa. Có ai ngờ đâu sau này, cái giá họ phải trả cho hai chữ "lớn lên" lại là tất cả tháng ngày tươi đẹp nhất của tuổi trẻ ấy.

Và anh, chàng trai viết lên cây với những nhớ thương cồn cào năm ấy, anh đổi thanh xuân, đổi cô, đổi những kỷ niệm tươi đẹp ngày nào lấy những tháng ngày cặm cụi bươn trải. Anh đổi nụ cười ngày cũ lấy những vết chân chim nơi khóe mắt hiện tại. Anh trở thành người lớn, mà người lớn thì không có sự lựa chọn, người lớn biết rằng: Thanh xuân của người con gái dừng lại ở tuổi hai lăm. Qua tuổi ấy những lo toan tự nhiên sẽ chôn vùi dần đi tất cả.
Thời gian vẫn luôn trôi đi chẳng đợi chờ thanh xuân của ai...
Một ngày bình thường, cô lên xe hoa cũng ở tuổi hai lăm ấy. Một đám cưới bình dị và lặng lẽ. Ở một nơi xa xôi nào đó, anh vẫn đang rong ruổi với những thứ cảm xúc rối ren khác ngoài cô, cô nhẹ tựa như khói mây ngày cũ. Câu trả lời cho tin sét đánh đó chỉ là một tiếng thở dài khe khẽ, không có giọt nước mắt nào rơi trong cái khoảnh khắc lẽ ra cả thế giới sẽ vỡ vụn ra ấy. Những hò hẹn xưa đã khép lại đủ lâu, anh đã đủ lớn để ngưng cảm xúc lại không còn dễ dàng trào lên khóe mắt như những ngày còn ngây dại. Họ đã xa lạ nhau, những cảm xúc ngày đó giờ là tài sản riêng của tháng năm, những chuyến đi lui dần vào kỷ niệm, cô chọn yên bề gia thất, anh chọn ngụp lặn với cuộc đời. Thanh xuân cũng lọt qua những kẽ bàn tay tự bao giờ.
Câu chuyện tưởng chừng sẽ dừng lại ở đó. Cho đến một khi anh chùn chân mỏi gối sau những tháng ngày cố gắng gượng làm tất cả chỉ để kiếm thật nhiều tiền. Chỉ còn lại một màn đêm đang vây khốn. Những ký ức ấy lại hiện về như một cách rất tự nhiên trái tim đã chọn để tự làm vơi đi những nỗi đau hiện tại. Ngày anh với cô vẫn còn lang thang trên mọi nẻo đường mà cứ ngập ngừng không dám nắm lấy bàn tay. Cái ngày nhìn má cô ửng đỏ mà lòng rối như tơ vò. Anh với cô ngày đó chỉ có những trò đùa ngẩn ngơ của cái tuổi đôi mươi, nỗi đau vẫn còn đủ ngọt ngào để thích thú chiêm nghiệm. Anh đâu ngờ rằng mình đã lạc lối đi xa đến dường vậy.
Trong anh bắt đầu xuất hiện quẩn quanh những câu hỏi và những chữ nếu. Nếu như anh nói ra, nếu như anh giữ cô lại, nếu như anh dám chống lại số phận. Liệu rằng nếu như tất cả điều ấy xảy ra, anh và cô có còn xa nhau đến vậy. Thanh xuân cô liệu có phải dừng lại ở tuổi 25, anh có còn phải cô đơn sáng tối đi về.

Và có khi nào, anh còn nợ cô, nợ thanh xuân của chúng ta một lời xin lỗi. Bởi vì anh đã chẳng là ngọn lửa để đốt cháy rụi tất thảy mọi khoảng cách. Xin lỗi vì anh đã tự tay cắt đứt những tia hy vong cuối cùng thay vì giang tay bảo vệ thứ tình cảm đó khỏi sóng gió. Xin lỗi vì anh đã chỉ là anh, một gã vì quá sợ tổn thương mà bỏ qua hạnh phúc của đời mình.
Con người là một sinh vật rất kỳ lạ, hiếm khi nhận ra lỗi lầm cho tới khi tất cả đã quá muộn màng. Ngày hôm nay anh viết những dòng này khi đôi chân đã mỏi mệt. Anh đang lê bước qua những ngày tháng thanh xuân cuối cùng của cuộc đời mình với biết bao nỗi lo lắng sợ sệt. Tương lai vẫn còn rất mịt mờ và còn đó nhiều điều phải đấu tranh trầy da tróc vẩy. Vì ôm nuối tiếc, anh không sao đi nhanh được nữa. Thiếu đi một bàn tay anh đang lạc bước giữa cuộc đời, không gì cứu vãn nổi.
Ngoài kia, mùa dã quỳ đang nở như minh chứng cho sự hoai mục đáng sợ của thời gian. Những câu chuyện tình đơn sơ thường không có cái kết trọn vẹn. Và bạn, nếu như bạn vẫn còn đang ngập ngừng với tuổi thanh xuân của mình, còn sợ sệt khi đưa ra một quyết định nào đó thì hãy dừng phân vân lại và hành động đi. Đừng bắt thanh xuân phải cô đơn rồi mục ruỗng vì đợi chờ. Bạn còn thanh xuân bạn còn có cơ hội làm lại, bạn hết thanh xuân cơ hôi ấy cũng khép lại mà không thứ tiền tài nào có thể kéo nó lại giúp bạn.
Nhanh nhanh lên không mùa hoa tàn mất.
© Lâm Ánh – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết Nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tháng Ba đã đến rồi…
Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.