Điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời
2017-02-18 01:30
Tác giả:
Hôm qua tớ vô tình thấy cậu nắm tay người thương đi qua công viên gần trường. Những cảm xúc xưa cũ những ngày chúng ta học cùng lớp bỗng nhiên ùa về, như một cơn mưa rào xối xả vào ngày hè nóng nực. Ngày đó, tớ đã từng ngồi hàng giờ đằng sau cậu chỉ để ngắm nhìn tấm lưng rộng của cậu, tưởng tượng ánh mắt cậu chăm chú nhìn vào quyển vở như thế nào, đôi tay cậu hí hoáy nháp bài toán khó nhằn ra sao... Dẫu chẳng một lần cậu quay lại, nhưng tớ vẫn cảm nhận được trái tim mình đập loạn trong lồng ngực. Tớ cũng từng ước ao có một ngày cậu quay lại và vô tình bắt gặp ánh mắt mơ màng của tớ... Nhưng tiếc quá, điều ấy chẳng bao giờ xảy ra. Ánh mắt cậu chỉ hướng về phía cô bạn lớp trưởng xinh xắn ngồi phía dãy bàn bên kia, còn tớ thì mãi mãi cũng chỉ có thể nhìn cậu từ đằng sau...
Tớ từng rất tuyệt vọng vả mệt mỏi vì thứ tình cảm đơn phương ngốc nghếch của mình. Mặc kệ những lần lên tiếng của lí trí, thứ tình cảm ấy cứ lớn lên từng ngày, từng giờ. Tớ nghĩ đến việc tìm một người khác để thay thế cậu. Nhưng biết phải tìm ai, biết phải mở lòng thế nào khi mà hình ảnh cậu xâm chiếm cả đầu óc tớ, làm tớ chẳng thể nghĩ đến ai ngoài cậu... Còn cậu, cậu chẳng hề một phút giây nghĩ về tớ. Nhớ đến đứa con gái dại khờ ngu ngốc luôn nhìn cậu từ đằng sau...
Cậu chuyển trường, tớ vẫn ngồi một mình ở chiếc bàn cuối lớp, nhưng ngồi trên tớ là một bạn khác, không phải cậu. Cậu đi rồi, tớ chẳng còn có lí do để "vô tình" lướt qua chiếc bàn ăn cậu hay ngồi ở căng tin mỗi giờ ra chơi nữa. Cậu đi rồi, tớ lại nhớ về cậu nhiều hơn...
Cậu có biết điều tớ tiếc nhất trong cuộc đời này là gì không? Không phải lần tớ bị điểm kém môn Toán chỉ vì lỗi tính toán ngớ ngẩn. Cũng chẳng phải lần tớ không được học sinh giỏi Văn chỉ vì sai lỗi chính tả. Mà điều tớ tiếc nhất trong cuộc đời mình chính là đã không thổ lộ tình cảm với cậu. Dù tớ biết được câu trả lời.... Nhưng chí ít cũng được một lần nhìn thẳng vào đôi mắt cậu. Chứ không phải nhìn từ đằng sau...
Cậu có biết điều đúng đắn nhất tớ từng làm là gì không? Chính là tớ đã từng thích cậu đến vậy. Dù cậu chẳng đáp trả, và dù chỉ có thể nhìn cậu từ đằng sau...
© Mong – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
“Sau cơn mưa trời lại sáng”
Và anh để tôi yên thật. Anh không thèm liên lạc nữa, tôi thì cứ vùi mình như thế trong mớ hỗn độn mà có lẽ do chính tôi gây ra cho chính mình.
Bông hồng đỏ
Chị giống mẹ, thà chịu đựng chứ chưa bao giờ một lần than với người khác. Nhưng làm như thế làm gì? Rồi đến một ngày khi không kiềm chế được sẽ còn như thế nào, hay người chưa từng dám tin bất cứ ai để có thể nói với họ? Một số người phụ nữ, thà cam chịu lại thay vì than vãn, tại sao lại không dứt khoát?
Cậu có biết định nghĩa của hạnh phúc là gì không?
Có người chỉ cần một mái ấm gia đình trọn vẹn, có người chỉ cần cơm ăn ba bữa, đủ quần áo mặc, có người chỉ cần tiền, rất nhiều tiền, sống vì công việc, sự nghiệp, niềm đam mê của họ,… Với họ đó là hạnh phúc nhưng có những người chỉ cần được sống.
Tháng tám và em
Và làm sao anh biết được, rằng chỉ cần nhìn thấy anh thì cũng có thể khiến em vui vẻ cả ngày. Em đã mắc kẹt trong vùng mộng ảo em tự vẽ ra cho mình, em đã tự tạo cho mình một chuyện tình không có thực.
Khi con đã lớn khôn
Con từng hi vọng khi lớn lên sẽ nghỉ học để kiếm tiền phụ giúp ba mẹ. Nhưng ba mẹ ngăn cản không muốn con bỏ lỡ việc học. Ba mẹ chỉ cần anh em con được ăn học đàng hoàng là ba mẹ cũng vui lắm rồi.
Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...
Tôi không nhớ rõ nữa, bởi trái tim tôi biết đều sẽ là án chung thân, hoặc là được giữ cậu bên mình trọn đời, hoặc là mối tình của tôi sẽ tan vỡ không còn níu kéo được. Đôi mắt của kẻ si tình chỉ đẹp khi không cần hồi đáp. Nhưng tôi cần một câu trả lời.
Mạnh mẽ bước qua quá khứ
Những kỷ niệm về anh, từng nụ cười, từng ánh mắt, luôn hiện lên rõ nét như thể mới chỉ hôm qua. Nhưng tình yêu ấy, dù cháy bỏng và mãnh liệt, lại không thể vượt qua được rào cản của số phận.
Đừng kết thúc, em nhé!
Kết thúc và chấp nhận sự thật có lẽ là điều duy nhất tôi có thể ngay lúc này phải không? Nếu thật vậy, chào Yên, tôi đi, đi đâu thì tôi chưa biết, nhưng cuộc sống này khiến tôi muốn buông xuôi thật rồi. Dù thế tôi vẫn còn chút niềm tin nào đó, tôi mong, mình vẫn sẽ có thể quay lại, để kể cho Yên về thành công của chính mình.
Yêu lại từ khởi đầu mới
Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.
Có một mùa nhớ thương
Một mùa thu vừa chớm Có màu nắng chơi vơi Có màu vàng hoa cúc Có lá rơi ngập ngừng.