Mất tích
2013-07-03 17:02
Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Nhím Xù, Jun
Sáng, trời trở gió mùa. Tuy vậy, chút nắng ấm vẫn len vào căn phòng ủ dột qua khung cửa sổ quên đóng tối qua. Nắng chiếu thẳng vô mặt An, đang nằm bệt dưới sàn nhà và làm đôi mắt thiếu ngủ lờ đờ mở. Dạo gần đây, nó hay ngủ luôn trên sàn thay vì lăn lộn trên nệm. Đôi mắt luôn sưng húp mỗi khi soi gương, gương mặt nhợt nhạt không sức sống. Status này đã diễn ra hơn một tuần rồi.
Sau một đêm khó ngủ, mỗi lần mở mắt dậy vào sáng sớm, khung hình An và Linh trên bàn học cạnh cửa sổ lại làm An thẫn thờ. Linh chẳng phải một tên con trai nào hết. Chỉ là một cô bạn ở chung phòng trọ. Nhưng một năm chung sống cùng nhau, đủ để gọi là bạn thân, đủ để làm tim đau nhói khi Linh bất thình lình bỏ đi không nhắn lại một lời.
“Xin lỗi mày. Đừng tìm!”
Chỉ vẹn vẹn nhiêu đó thôi. Tựa như một sáng thức dậy, Linh biến mất như một ngọn khói. Và An nhận ra cảm giác đơn độc thật đáng sợ khi phải làm tất cả một mình. Đối với những ai phải học xa nhà, sống ở thành phố xô bồ này, điều đó càng đáng sợ hơn gấp nhiều lần… Vắng Linh, đã một tuần rồi An đi đi về về như cái bóng, ăn một mình, ngủ một mình, không rì rầm, không to nhỏ thâu đêm về những chủ đề bất tận: Các chàng trai, mốt thời trang mới nhất, những cuộc chơi mà cả hai luôn thừa nhiệt huyết…
Thế mà bây giờ, căn phòng chỉ còn mình An…
Lang thang trên đường, An bất ngờ gặp Huy, người yêu của Linh. Gương mặt Huy hốc hác, mệt mỏi. Gặp An, Huy cười gượng gạo, hỏi:
- An có định kiếm người khác vô ở để chia tiền phòng không?
- Không. Kiếm được một người ở hợp tính với mình khó lắm. Với lại, căn phòng đó, An và Linh đã suýt đánh nhau để giành nó. Cuối cùng lại quyết định ở chung. Huy có liên lạc được với Linh không?
- Huy liên tục gọi vô số Linh, nhưng ngoài vòng phủ sóng hoài…
- Huy này, có khi nào Linh ra đi là vì An?
- Sao cơ?
- Trước đây An cũng thích Huy. Rồi Huy chọn Linh…
- Thì sao? Linh là cô gái thông minh. Điều đó thật nhảm nhí – Huy nói như gắt.
- À… ừ… Ngốc thật!.. Thôi An về đây. Có tin gì An sẽ báo Huy sau.
Nói vậy thôi nhưng An chưa về ngay. Nó cứ lang thang trên đường, nghĩ miên man đến Linh. Đúng vậy, Linh là người thông minh và dễ thương nhất An từng gặp. Hồi ấy, An biết Huy thích Linh, và đã từ chối đi chơi chung ba người. Tối về, Linh dụi mặt vào vai An, thì thầm: “Huy tỏ tình với tao rồi”. An cười phá lên: “Có hỏi đâu mà khai?”. Linh nói nhỏ hơn nữa, mỗi từ lại rúc sát thêm vào người An, mặt hồng lên rạng rỡ: “Tao biết mày đoán được rồi. Nên nói luôn cho nhẹ người”. Rồi hai đứa nằm giỡn trên nệm, tám đủ thứ chuyện đến khuya mới chịu đi ngủ…
Nhiều ngày trôi qua. An đã hỏi khắp nơi về Linh. Ba mẹ Linh ở nước ngoài, và thật tệ là chưa bao giờ An hỏi số điện thoại của họ. Đây không phải chủ đề yêu thích của Linh và An thì cứ yên tâm mình đủ độ nhạy cảm để không bao giờ hỏi những điều bạn mình không thích nói. Hơn bao giờ hết, An thấy giận mình vì điều này quá chừng… Như một cuộc trốn chạy có kế hoạch trước, Linh không để lại một dấu vết nào khả dĩ. An nghe lòng mình vỡ vụn. Nó bắt đầu sợ khi nghĩ lại phải quay về căn phòng vắng tanh…
Tác giả : sưu tầm
Được thể hiện qua giọng đọc : Jun, Nhím Xù
Kỹ thuật : Jun
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.