Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mất tích

2013-07-03 17:02

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Nhím Xù, Jun

Những ngày này, chưa một lần tâm hồn mình được yên ổn. Nhưng mình vẫn cố gắng sống như bình thường. Đôi khi ôm An, kể về Huy - những điều có thật và cả những điều mình bịa ra để An thấy rằng chuyện tình cảm của mình vẫn tốt đẹp - mà lòng buồn không thể tả. Mình quyết định gặp Huy. Nói thẳng vào vấn đề. Vấn đề của mình. Vấn đề của mình và Huy. Vấn đề của mình và An. Rằng mình yêu An. Ánh mắt đau khổ của Huy càng làm mình đau đớn. Mình nuốt cổ họng khô khốc, nói thật nhanh, vì sợ nếu dừng lại sẽ bật khóc mất thôi.

Sáng, trời trở gió mùa. Tuy vậy, chút nắng ấm vẫn len vào căn phòng ủ dột qua khung cửa sổ quên đóng tối qua. Nắng chiếu thẳng vô mặt An, đang nằm bệt dưới sàn nhà và làm đôi mắt thiếu ngủ lờ đờ mở. Dạo gần đây, nó hay ngủ luôn trên sàn thay vì lăn lộn trên nệm. Đôi mắt luôn sưng húp mỗi khi soi gương, gương mặt nhợt nhạt không sức sống. Status này đã diễn ra hơn một tuần rồi.

Sau một đêm khó ngủ, mỗi lần mở mắt dậy vào sáng sớm, khung hình An và Linh trên bàn học cạnh cửa sổ lại làm An thẫn thờ. Linh chẳng phải một tên con trai nào hết. Chỉ là một cô bạn ở chung phòng trọ. Nhưng một năm chung sống cùng nhau, đủ để gọi là bạn thân, đủ để làm tim đau nhói khi Linh bất thình lình bỏ đi không nhắn lại một lời.



An vẫn chưa quên được cảm giác ngơ ngác, rồi vụt chuyển sang sợ hãi khi nhìn vào tủ quần áo trống rỗng của Linh.

“Xin lỗi mày. Đừng tìm!”

Chỉ vẹn vẹn nhiêu đó thôi. Tựa như một sáng thức dậy, Linh biến mất như một ngọn khói. Và An nhận ra cảm giác đơn độc thật đáng sợ khi phải làm tất cả một mình. Đối với những ai phải học xa nhà, sống ở thành phố xô bồ này, điều đó càng đáng sợ hơn gấp nhiều lần… Vắng Linh, đã một tuần rồi An đi đi về về như cái bóng, ăn một mình, ngủ một mình, không rì rầm, không to nhỏ thâu đêm về những chủ đề bất tận: Các chàng trai, mốt thời trang mới nhất, những cuộc chơi mà cả hai luôn thừa nhiệt huyết…

Thế mà bây giờ, căn phòng chỉ còn mình An…

Lang thang trên đường, An bất ngờ gặp Huy, người yêu của Linh. Gương mặt Huy hốc hác, mệt mỏi. Gặp An, Huy cười gượng gạo, hỏi:

- An có định kiếm người khác vô ở để chia tiền phòng không?

- Không. Kiếm được một người ở hợp tính với mình khó lắm. Với lại, căn phòng đó, An và Linh đã suýt đánh nhau để giành nó. Cuối cùng lại quyết định ở chung. Huy có liên lạc được với Linh không?

- Huy liên tục gọi vô số Linh, nhưng ngoài vòng phủ sóng hoài…



An thở dài nhìn Huy. Hồi trước, khi gặp Huy lần đầu, cả hai đứa đã thích Huy điên lên. An và Linh đã lẳng lặng chinh phục Huy theo cách của riêng mình. Một lần đi chơi chung, An nhận ra những ánh nhìn khác lạ trong mắt Huy dành cho Linh. Nó tự động rút lui. Đột nhiên, An buột ra:

- Huy này, có khi nào Linh ra đi là vì An?

- Sao cơ?

- Trước đây An cũng thích Huy. Rồi Huy chọn Linh…

- Thì sao? Linh là cô gái thông minh. Điều đó thật nhảm nhí – Huy nói như gắt.

- À… ừ… Ngốc thật!.. Thôi An về đây. Có tin gì An sẽ báo Huy sau.

Nói vậy thôi nhưng An chưa về ngay. Nó cứ lang thang trên đường, nghĩ miên man đến Linh. Đúng vậy, Linh là người thông minh và dễ thương nhất An từng gặp. Hồi ấy, An biết Huy thích Linh, và đã từ chối đi chơi chung ba người. Tối về, Linh dụi mặt vào vai An, thì thầm: “Huy tỏ tình với tao rồi”. An cười phá lên: “Có hỏi đâu mà khai?”. Linh nói nhỏ hơn nữa, mỗi từ lại rúc sát thêm vào người An, mặt hồng lên rạng rỡ: “Tao biết mày đoán được rồi. Nên nói luôn cho nhẹ người”. Rồi hai đứa nằm giỡn trên nệm, tám đủ thứ chuyện đến khuya mới chịu đi ngủ…

Nhiều ngày trôi qua. An đã hỏi khắp nơi về Linh. Ba mẹ Linh ở nước ngoài, và thật tệ là chưa bao giờ An hỏi số điện thoại của họ. Đây không phải chủ đề yêu thích của Linh và An thì cứ yên tâm mình đủ độ nhạy cảm để không bao giờ hỏi những điều bạn mình không thích nói. Hơn bao giờ hết, An thấy giận mình vì điều này quá chừng… Như một cuộc trốn chạy có kế hoạch trước, Linh không để lại một dấu vết nào khả dĩ. An nghe lòng mình vỡ vụn. Nó bắt đầu sợ khi nghĩ lại phải quay về căn phòng vắng tanh…

Tác giả : sưu tầm

Được thể hiện qua giọng đọc : Jun, Nhím Xù

Kỹ thuật : Jun


Click nghe truyện teen cực hay: Thế Giới họ đang Sống

(...)

Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top