Dấu chân online 91:Muốn khóc ở Annapurna
2013-06-30 09:15
Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Jun
Tôi như lịm đi trước những đoạn đường mà những cánh hoa đỗ quyên nhuộm thắm lối đi. Thảo nào đỗ quyên là quốc hoa của xứ sở này.
Nepal là một đất nước tôi muốn đến từ rất lâu. Vì nền văn hóa quyến rũ của xứ sở này, không phải vì dãy núi Hymalaya nóc nhà thế giới. Trong suy nghĩ của tôi, xưa nay vốn không bao giờ có khái niệm về trekking (đi bộ xuyên rừng, núi), huống gì lại trekking ở rặng núi này.
Nói thì nghe oai lắm, thật ra lắm lúc tôi quá đỗi lo lắng và hoang mang trước chuyến đi này. Thành tích “xịn” nhất của tôi xưa giờ liên quan tới chinh phục đỉnh cao là leo lên được đỉnh núi Bà Đen ở Tây Ninh, hơn 15 năm trước. Bởi vậy Annapurna Base Camp quá vĩ đại với thể loại dân thường như tôi. Nhìn lên bản đồ, thấy cung đường dài hun hút, cao vời vợi vì Annapurna Base Camp nằm ở độ cao 4.200 m, không ít lần tôi muốn thoái lui. Nhưng vé máy bay đã mua, đơn nghỉ phép đã được duyệt, kế hoạch đã lên, thôi thì… nhắm mắt làm liều.
Rời khỏi Kathmandu, tôi lên xe buýt đêm đi 6 tiếng đồng hồ đến TP Pokhara, bắt đầu chuyến trekking. Khác với Kathmandu đầy bụi, thung lũng Pokhara trong lành xinh tươi. Ngày đầu tiên lên núi bắt đầu tại địa cửa ngõ Phedi. Sáng hôm ấy trời âm u rồi mưa rơi nặng hạt. Khoác vội tấm nylon làm áo mưa, vai mang ba lô, hai chiếc gậy cầm trong tay, tôi bắt đầu chinh phục Annapurna Base Camp. Mưa mỗi lúc mỗi to, áo quần ướt mem lạnh cóng, vai bắt đầu đau, chân bắt đầu run mà dốc núi cứ nối nhau cao mãi. Không hối hận về quyết định trekking nhưng tôi bắt đầu có dự định khác cho mình. Đến điểm dừng chân của ngày hôm nay, tôi sẽ ở lại và sau đó xuống núi, trở lại Pokhara.
Tối hôm ấy, trong ngôi nhà dễ thương ấm áp, những người bạn Nepal và các cô con gái của chủ nhà dạy chúng tôi nhảy những điệu múa truyền thống của đất nước này. Họ nói với tôi, ở Nepal ai cũng biết múa, biết hát. Tối hôm ấy, phải nhờ chiếc túi ngủ dày cộp, đắp thêm lớp chăn ấm tôi mới có thể chống chọi với cái lạnh ở đây. Nửa đêm, nghe tiếng mưa ngoài hiên rả rích, trong tôi lại mơ hồ một nỗi sợ hãi. Ngày mai tôi sẽ phải đi nhiều gấp đôi hôm nay trong thời tiết khắc nghiệt này.
Nói sao cho hết những gian nan với một cô nàng hiếm khi vận động chân tay như tôi trong tám ngày chinh phục Annapurna Base Camp hùng vĩ. Những ngày cuối hành trình là đỉnh điểm của mỏi mệt, tôi có cảm tưởng hai đầu gối sắp long ra ngoài, vai đau nhức vì cái ba lô nặng trĩu. Hơn nửa chặng đường trekking chỉ ăn rau, trứng do đây là vùng đất thiêng. Mấy ngày liền quanh quẩn cơm chiên, bánh mì Gurung với trứng luộc, lần đầu tiên tôi đã biết cảm giác thèm nhớ những món ăn tại quê nhà mặc dù từng đi bụi khá nhiều và cũng thuộc dạng cực kỳ dễ ăn. Có lẽ do vận động nhiều nên nhu cầu ăn ngon tăng cao chăng?
Buổi tối, ngoài việc xoa bóp chân với dầu nóng, tôi chỉ còn một cách cầu nguyện sáng hôm sau mình vẫn tiếp tục được hành trình đã định. Chỉ mang cái ba lô mà tôi đã đau vai như vậy, các porters (người khuân vác hành lý) cõng vài chục ký trên lưng vất vả tới cỡ nào.
Bù đắp cho công sức bỏ ra sẽ là phần thưởng xứng đáng. Mỗi ngày trekking Annapurna Base Camp là mỗi ngày tôi được nhận những trải nghiệm khác nhau, đưa tôi đi hết cảm xúc này đến cảm xúc khác trước sự lộng lẫy và kỳ diệu của đất trời.
Đoạn đường đến Machhapichuhre Base Camp thì bắt đầu nhiều tuyết. Mùa hè, tuyết tan tạo thành những dòng suối nhỏ, hé lộ những mặt hồ, suối son. Lúc này tôi đã ở độ cao gần 3.800 m nên càng lạnh giá với những rừng hoa đào dại trơ trụi, hoa và lá đều bé tẻo teo. Machhapichuhre Base Camp nơi chúng tôi ngủ lại một đêm phủ đầy tuyết trắng. Từ Machhapichuhre Base Camp đến Annapurna Base Camp cũng toàn tuyết là tuyết. Hai bên là những ngọn núi phủ tuyết trắng xóa ngàn năm. Có chỗ tuyết đang tan, tiếng nước đổ ầm ầm như núi lở. Trời Annapurna Base Camp thoắt nắng chói chang lại thoắt âm u, gió rít ào ào, mây đen kéo về nhưng rồi nắng lại lên. Thật là kỳ lạ!
Được thể hiện qua giọng đọc: Jun
Kỹ thuật : Jun
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.