Mất đi tình yêu chưa phải là tất cả đâu em
2020-06-23 01:25
Tác giả:
Trần Thị Quỳnh Giang
blogradio.vn - Cô nhận ra mất đi tình yêu chưa phải là tất cả, đắm chìm trong đau đớn mới khiến con người ta gục ngã và đánh mất mình. Ai đến, ai đi có lẽ đã là quy luật. Và biết đâu một ngày nào đó khi chúng ta biết yêu mình, sẽ có người đến và trân trọng hơn so với những gì chúng ta đã mất.
***
Thỉnh thoảng Linh vẫn hay đắm mình trong những bản nhạc trầm buồn như chính cuộc đời Linh, như chính những thăng trầm mà cô đã đi qua.
Linh chẳng thể nào quên được ngày gặp Hoàng trong quán cà phê khi cả hai vô tình quen nhau qua người bạn học. Hoàng là người chủ động xin số điện thoại của Linh và cũng là người chủ động bắt đầu cho mỗi cuộc trò chuyện vào mỗi tối của cả hai. Từ vài ba tin nhắn hỏi han dần dần cả hai như bị một lực cuốn nào đó mê hoặc, cả hai nhắn tin quên cả giờ giấc.
Nhỏ bạn thân của cả hai ngạc nhiên đến mức thốt lên “Tao thấy có sự bất ổn rồi đó. Tao thấy mùi của tình yêu đâu đây rồi”. Linh ngại ngùng nhìn nhỏ bạn, mặt đỏ bừng và không ngừng mắng yêu “Mày chỉ được cái giỏi suy đoán mà thôi”.
Đúng như nhỏ bạn nói, hai đứa quen nhau thật. Ngày Hoàng ngỏ lời yêu, Linh vui và hạnh phúc biết bao. Tình yêu cứ thế lớn dần lên theo năm tháng như chẳng thể có gì ngăn cản được.
Hoàng và Linh gặp nhau khi cả hai nhìn đời với cặp mặt hồn nhiên, ngây thơ và trong trẻo. Mọi thứ đều khoác lên mình màu xanh của hi vọng, của bình yên, nhẹ nhàng như chính tình yêu giữa Linh và Hoàng.
Cả hai có những năm tháng tuổi trẻ thật đẹp với một tình yêu đẹp, cùng nhau đi phượt, cùng nhau lang thang phố phường, cùng nhau nhâm nhi những ly cà phê đắng và cùng nhau nghe những bản nhạc tình yêu hạnh phúc.
Cả hai chìm đắm trong hạnh phúc lứa đôi, nhẹ nhàng nhưng sâu lắng. Cứ như thế những năm tháng tuổi trẻ trôi qua trong hạnh phúc, yên bình, an yên và cùng nhau gây dựng nên bao ước mơ tươi đẹp.
Linh đã vô cùng hi vọng về một cái kết đẹp cho tình yêu khi cả hai đứa đều ổn định công việc. Nhưng rồi đến một ngày, Linh nhận ra Hoàng có gì đó khác, có gì đó thay đổi. Nhỏ bạn thân cũng nói với Linh: “Tao thấy nó dạo này kì lắm, rủ đi cà phê không đi, gọi điện thoại không nghe, nhắn tin không trả lời”.
Linh ngụy biện ngay, nghĩ rằng chắc do Hoàng bận mà thôi. Nhưng có một điều mà chính Linh cũng cảm nhận và thấy được những tin nhắn quan tâm, hỏi han của Hoàng cũng dần bớt đi, thậm chí Hoàng né tránh những cuộc gọi, những cuộc hẹn với Linh.
Có ngày Hoàng chỉ nhắn tin cho Linh đúng một lần, Linh hỏi gì Hoàng trả lời đó. Hoàng như một con người khác. Hoàng không nói cũng không giải thích dẫu cho Linh đã cố gượng hỏi bao lần. Linh bực bội và bắt đầu có sự hoài nghi khi Hoàng chặn luôn tất cả mọi liên lạc với Linh.
Không thể chịu đựng được nữa, Linh đến nơi ở của Hoàng để gặp nhưng Hoàng không còn ở đó. Hoàng đã chuyển đi lúc nào không hay. Linh không thể nào liên lạc được với Hoàng, những tin nhắn, những cuộc gọi của Linh tới Hoàng đều không lời đáp, không một hồi âm.
Mỗi ngày trôi qua là rất nhiều suy nghĩ trong con người Linh. Linh tìm cách liên lạc với đồng nghiệp của Hoàng. Ban đầu họ né tránh, họ đều trả lời không biết. Nhưng rồi, Huy - cậu em từng đôi lần cà phê với Linh và Hoàng đã nhắn tin nói cho Linh tất cả.
Trước những lời nói của Huy, Linh dường như không thể nào đứng vững, chân tay Linh run bần bật, cổ họng Linh nghẹn đắng. Huy cho Linh biết trong khoảng thời gian tầm 3 tháng trở lại đây, Hoàng nảy sinh tình cảm với chị chủ nơi Hoàng làm, chị ấy hơn Hoàng 3 tuổi.
Thực ra, chị ấy đã thích Hoàng từ lâu, cũng đã không ít lần ngỏ lời nhưng Hoàng từ chối. Nhưng dường như trước sức mạnh của đồng tiền, Hoàng không còn giữ được mình nữa. Sức mạnh của đồng tiền đã đánh bật đi tình yêu bấy lâu nay giữa Hoàng và Linh. Chị ấy chủ động mua sắm đủ mọi thứ cho Hoàng, cho nhà Hoàng, dẫn mẹ Hoàng đi mua sắm, sẵn sàng chi mạnh tay cho anh em Hoàng.
Hoàng dường như không còn đủ lí trí, Hoàng không kìm nén được trước những vật chất đang lôi kéo mình. Và Hoàng đã đồng ý. Hoàng đã chọn theo hướng đi nhanh và giàu mà bỏ rơi Linh, bỏ rơi tình yêu bấy lâu giữa hai người. Hoàng nhẫn tâm thay đổi trong thoáng chốc. Quên đi tất cả những lời hứa, những hẹn ước của cả hai.
Linh như người mất hồn. Linh bước vô định trên phố, chẳng biết đi về đâu khi trái tim vụn vỡ, khi sự tin tưởng mất đi. Trời mưa về đêm càng khiến Linh đau đớn, đất trời như thấu hết được nỗi đau của Linh nên khóc cùng Linh bằng cơn mưa tầm tã.
Từng giọng nói, từng kí ức, từng lời hứa của Hoàng hiện rõ trong Linh. Hoàng từng nói với Linh “ Hoàng chỉ có một mình Linh, không ai khác ngoài Linh”. Và rồi Linh tin, tin đến mức không một chút nghi ngờ, ghen tuông. Linh gào khóc trong đêm mưa, gào khóc trong đau đớn tuyệt vọng. Mọi nỗi đau dường như đang xé nát cõi lòng Linh.
Thành phố này là nơi Linh và Hoàng gặp gỡ, là nơi hai đứa có biết bao kỉ niệm, là nơi chứng kiến mọi buồn vui của Hoàng và Linh.
Sau ba ngày nằm lì trong phòng, Linh quyết định rời xa thành phố, rời xa nơi in dấu kỉ niệm của Hoàng và Linh. Lần đi này, Linh không dám chắc Linh có đủ can đảm để quay lại nơi đây lần nào nữa hay không khi chính nơi đây đã tạo nên vết thương lòng quá lớn. Vết thương thể xác có thể lành được nhưng vết thương tâm hồn thì mãi mãi là không.
Sáng ngày hôm sau, Linh thu dọn đồ đạc và quyết định rời đi. Dẫu là đau lòng nhưng có lẽ quyết định này là quyết định đúng đắn và sáng suốt cho Linh. Không hẳn là dễ dàng rời xa thành phố mình từng gắn bó từ lâu mà Linh xem lần đi này là một cuộc chạy trốn.
Thời gian trôi qua đã khá lâu, nhưng vết thương lòng vẫn còn đó. Nghe mọi người nói Hoàng kết hôn cùng cô ấy. Dẫu đau nhưng Linh cũng phần nào thấy nhẹ nhõm khi Linh dám đủ can đảm rời bỏ một cuộc tình mà một người đã phản bội lòng tin của mình.
Linh chẳng cầu mong cho họ hạnh phúc. Ai bảo Linh ác cũng được, nhưng chỉ có ai rơi vào hoàn cảnh như Linh mới thấu hiểu nổi đau đớn đó như thế nào. Linh tin sẽ chẳng ai đủ từ bi để tha thứ cho những đớn đau về tâm hồn mà người khác tạo ra cho mình đâu. Linh tin cuộc sống sẽ đối xử công bằng.
Rồi sau tất cả đến ngày hôm nay dẫu còn căm ghét, còn giận lắm nhưng Linh cũng thầm cảm ơn Hoàng đã ruồng bỏ Linh một cách dứt khoát, để Linh dường như đã từng muốn gục ngã nay lại mạnh mẽ hơn.
Linh đã cố gắng xóa mờ đi hình ảnh của Hoàng trong kí ức bằng việc sống tốt hơn, mở lòng mình ra đón nhận tình cảm mới. Thanh xuân Linh bỏ phí, sai lầm bao nhiêu, thì giờ đây Linh lại thấy trân trọng từng giờ, từng phút trôi qua bấy nhiêu.
Linh nhận ra mất đi tình yêu chưa phải là tất cả, đắm chìm trong đau đớn mới khiến con người ta gục ngã và đánh mất mình. Ai đến, ai đi có lẽ đã là quy luật. Và biết đâu một ngày nào đó khi chúng ta biết yêu mình sẽ có người đến và trân trọng hơn so với những gì chúng ta đã mất.
© Trần Thị Quỳnh Giang - blogradio.vn
Xem thêm: Trời giấu trời mang anh đi
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Mảnh hồn quê
Nước đã lên gần chạm mép bờ đê, những con nước ròng, nước lớn lững lờ mang theo những mảng phù sa bồi đắp, bên bồi bên lở. Yên hít mũi nghe mùi nước mắm kho quẹt thơm lừng, mằn mặn bốc ra từ gian bếp nhỏ. Ánh lửa đỏ hồng phản chiếu lên gương mặt của Yên đang lấm tấm mồ hôi. Mùa gió bấc về, lại nhớ mùi khoai, mùi bắp nướng lùi trong cái bếp dã chiến đêm giao thừa nấu bánh.

Hãy dành thật nhiều thời gian cho cha mẹ
“Đã bao lâu rồi bạn chưa gọi điện hỏi thăm mẹ cha?”. Phải chăng đã rất lâu rồi. Có thể giờ đây những áp lực cuộc sống, nhịp thở ào ạt của thành thị cuốn bạn đi. Có thể giờ đây những cuộc gọi thăm hỏi mẹ cha cũng vơi dần.

Nghề giáo
Có người thầy cầm lấy ngọn đuốc đỏ Mang ánh sáng thắp lên triệu vì sao Có người thầy lặng lẽ vương bụi phấn Hát cho em một khúc ca yêu đời.

Bạn sinh ra đã mang một bản sắc riêng rồi
Tự chấp nhận và yêu thương bản thân là một quá trình phát triển cá nhân quan trọng. Nó không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng khi chúng ta làm được điều này, chúng ta có khả năng sống một cuộc sống tràn đầy niềm tự hào, tự tin và tình yêu.

Vì chúng ta xứng đáng được hạnh phúc
Mưa bóng mây tuy chẳng dễ gặp, nhưng trong thời khắc ngắn ngủi ta bắt gặp khoảnh khắc kì diệu ấy, có lẽ lòng ta sẽ chợt lắng lại trong những xúc cảm bồi hồi.

Những ngày xanh tươi
Đôi lần chúng tôi muốn bỏ cuộc nhưng tim chúng tôi có dòng máu đỏ nóng rực chảy qua, dòng máu làm chúng tôi nóng lên mỗi khi tinh thần lạnh đi vì mệt mỏi.

Lời yêu chưa nói
Tình yêu thầm lặng suốt nhiều năm tháng đã biến thành một món quà vĩnh cửu, một sự kết nối không bao giờ bị đứt đoạn. Tôi đã học được rằng tình yêu không bao giờ kết thúc, nó chỉ thay đổi hình thức. Tình yêu của chúng tôi, bất chấp mọi khó khăn, vẫn tồn tại, và nó đã trở thành một phần không thể tách rời của cuộc sống và trái tim tôi.

Vang vọng tiếng sáo
Nắng chiều nhè nhẹ rọi cao Thất thanh tiếng hót lao đao giữa đời Sáo đi khắp mọi phương trời Lần theo gió mát à ơi thân mình.

Đời là những cung đường
Đi sai đường không có nghĩa sẽ sai đích đến. Hãy nhớ rằng, “chỉ cần có niềm tin, đi đường nào rồi cũng sẽ tới đích”. Đi đường vòng sẽ xa hơn nhưng bạn sẽ ngắm nhìn được nhiều thứ mới lạ hơn mà những “bước chân mòn” sẽ không thể có được.

Cho em gần anh thêm một chút nữa
Cảnh ôm lấy con người nhỏ bé ấy vào trong ngực mình, vỗ về, an ủi như một đứa con nít. Thảo nấc lên từng tiếng thổn thức mà trái tim đau như cắt vì biết rằng từ đây tình yêu trong cuộc đời mình không còn trọn vẹn nữa, không còn là tình yêu của cá nhân nhưng là của mọi người.