Phát thanh xúc cảm của bạn !

Kiếp sau - niềm tin tình yêu vẫn luôn tồn tại

2020-06-21 01:27

Tác giả: Nhất Chi Mai


blogradio.vn - Nhưng hơn hết mình hiểu được dù ở bất cứ đâu, nơi nào, thời gian nào tình yêu vẫn sẽ luôn tồn tại như những nhân vật ở Kiếp Sau của Marc Levy.

***

Cuộc sống hiện đại hàng ngày diễn ra với bao xô bồ, vội vàng và gấp gáp. Ngày mai đến khiến người ta có thể quên hôm nay. Nhưng có những lúc ta cảm thấy có phút giây như lắng đọng, có những khoảnh khắc của cuộc sống dừng trôi, để rồi đặt ra nhiều câu hỏi cho mình. Có bao giờ bạn tự hỏi mình đến từ đâu? Kiếp trước mình là ai? Tại sao hiện tại mình lại có mặt trên cuộc đời này? Và kiếp sau của mình sẽ như nào? Khi đặt ra những câu hỏi như vậy chắc chắn bạn sẽ bị một ai đó cười nhạo ngay bằng những câu nói “làm gì có kiếp trước, kiếp sau”.

Với bản thân mình đôi khi luôn có cảm nhận ngay ở hiện tại nhưng đôi khi gặp phải những tình huống mà tại sao mình cảm thấy nó rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi vẫn không sao nhớ nổi, đồng thời mình cũng luôn hiếu kỳ để khám phá vòng trường sinh của đời người.

Cách đây 10 năm tình cờ mình đọc cuốn Kiếp Sau của Marc Levy. Nó cũng cuốn hút mình như loạt các truyện của ông như: “Nếu em không phải một giấc mơ”, “Bạn tôi tình tôi”, “Bảy ngày cho mãi mãi” .... mà mình đã đọc trước đó, đều có những kết cấu truyện rất lạ như một cổ tích giữa hiện đại, nhẹ nhàng, êm đềm và người đọc phải sống trong rất nhiều không gian, thời gian, dòng cảm xúc và thêm một điều không thể thiếu là một tư duy khoa học hòa quyện tâm linh, trinh thám, lãng mạn. Cảm nhận truyện của Marc Levy sẽ khác với xu hướng văn học đương thời lúc bấy giờ.

Tròn 10 năm sau khi đọc Kiếp Sau trong tâm trạng nuối tiếc, cuốn truyện của mình cũng tự nhiên biến mất, từ đó không tìm lại được nên cứ đau đáu trong mình về tác phẩm. Từ đó tạo cho mình một niềm tin trong cõi nhân sinh có các kiếp người. Mới cách đây mấy ngày tình cờ la cà qua hiệu sách cũ, mình đã tìm thấy Kiếp Sau, liền cầm nó lên như là gặp lại người bạn cũ.

yeu2

Cũng có nhiều người như mình thích Kiếp sau và mỗi người có một cảm nhận về nó theo từng khía cạnh, góc độ, nhưng phần lớn thiên về nội dung. Còn bản thân mình, mình thấy nội dung của Kiếp Sau rất hay nhưng để có nội dung như vậy thì cần có một hình thức sáng tác truyện độc đáo, mới lạ của cha đẻ Marc Levy.

Cả một thiên truyện có 12 chương. Mở đầu tác phẩm là một bức thư, hình thức một bức thư mở đầu cho truyện là cách hấp dẫn người đọc, từ bức thư mà Peter gửi cho Jonathan - người anh em, người bạn tri âm tri kỷ của anh ta, đã lôi người đọc cần phải đặt ra câu hỏi sau bức thư ấy là những kỷ niệm gì đã có giữa họ. Tôi nhớ trong bức thư đó có một câu miêu tả về tình bạn đẹp này mà tôi vô cùng thích “Hãy nói với cô ấy, Jonathan rằng tớ đã từng là bạn cậu, rằng cậu đã từng là một người anh em của tớ, và có thể còn hơn thế nữa vì chúng ta đã chọn nhau, hãy nói với cô ấy rằng sẽ không bao giờ có điều gì có thể chia rẽ tớ và cậu”.

Đương nhiên là bạn sẽ bị bức thư đó mê hoặc đi vào những mê cung với những tình huống bất ngờ, với những thước phim vừa lãng mạn, vừa mơ hồ, vừa thật vừa ảo, vừa quá khứ, vừa hiện tại và cả tương lai đan xen vào nhau.

Một kết cấu truyện có nhiều pha ngược dòng từ đầu đến cuối, nếu như không gặp cô gái Clara, không gặp bức tranh Thiếu nữ áo đỏ chắc Jonathan sẽ sống một cuộc đời êm ả với Anna. Nhưng sau đó thì khác hoàn toàn khiến người đọc thật ngỡ ngàng, nhiều người sẽ trách, căm ghét và chụp cho Jonathan là kẻ phản bội, bạc tình nhưng đây mới là cái cớ mở ra một sự ly kì, luân hồi của kiếp người từ đây.

Marc Levy đã xây dựng trên một thân phận có 3 kiếp người đồng hiện diện trong vòng thời gian 150 năm. Cặp đôi Clara và Jonathan, sợi dây kết nối họ là bức tranh thiếu nữ áo đỏ và danh họa Radskin. Trong suốt thời gian 150 năm đó khiến họ luôn gắn bó với nhau chính là bức tranh Thiếu nữ áo đỏ và cuộc đời thiên tài hội họa Radskin.

Trên hành trình đi kiếm tìm, bảo vệ bức tranh và danh dự của ngài họa sĩ mà họ tìm đến nhau qua nhiều lần sinh tử. Tiền kiếp của họ là Clara - con gái họa sĩ Vladimir Radskin, người con gái mà vì nghèo khó ông phải xa con khi con gái mới 3 tuổi, đành phải để con cho người khác chăm sóc, có những lúc gần con mà lại phải xa con, đứa con gái mà Vladimir Radskin cố sống, để sáng tạo nghệ thuật. Đứa con gái lớn lên đã đem lòng yêu Jonas - một sinh viên của trường đại học Yale.

Clara muốn bảo vệ bức tranh của cha mình đã tố cáo kẻ đã nuôi nấng mình đấu giá tranh giả, gây lên mối thù hằn của bà vợ Alice Walton, bà ta đã để cho Jonas biến khỏi thế gian mà không có nguyên nhân. Cuối cùng Clara vì yêu Jonas mà chết.

hanhphuc2

Hiện kiếp chính là Clara và Jonathan, một cô chủ phòng tranh cất giữ 5 bức họa nổi tiếng của Vladimir Radskin, Jonathan - một nhà thẩm định tranh nổi tiếng của thế giới. Hai con người họ chưa hề quen biết nhau mà tình cờ gặp nhau tại quầy bar, có chung niềm đam mê với hội họa. Điều đặc biệt Marc Levy để Clara và Jonathan gặp nhau qua những giấc mơ, sau những cú chạm nhẹ, tiền kiếp của họ hiện ra, nhiều lần họ xuất hiện cùng nhau trong giấc mơ của hai người. Họ dần nhận ra nhau qua những giấc mơ đó, tình yêu đến với họ ở hiện tai như vậy, tự nhiên và sau mỗi giấc mơ họ cảm nhận được cảm giác mệt mỏi, những lần chạy trốn, những biến cố đã xảy ra.

Họ cùng nhau đi tìm và minh chứng giá trị của bức tranh Thiếu nữ áo đỏ. Họ giải mã ra bí mật đằng sau bức tranh và bức thư ngài hoa sĩ tài hoa để lại cho con gái Clara, so sánh Clara hiện tại giống hệt với Thiếu nữ áo đỏ, càng chứng mình Clara hiện tại là hậu kiếp của Clara con gái Radskin.

Một chi tiết được lặp đi lặp lại nhiều lần là Jonathan và Clara luôn hẹn nhau sẽ có ngày được đi dạo cùng nhau bên bên bờ sông cạnh bến cảng cũ nếu cô sang Mỹ. Và hấp dẫn hơn cuối tác phẩm sau khi Clara hiện tại chết, người bạn Peter đã có kết quả xét nghiệm ADN của máu trên bức tranh với ADN của Clara trùng hợp “máu trên bức tranh là máu của cha cô gái”, một chứng mình nữa là mụ Alice đã biết được Clara qua 150 năm vẫn mang tên đó, chỉ Jonas chuyển thành Jonathan theo kiểu gọi tên của Mỹ.

Hậu kiếp của họ là ai? Chỉ có một chương cuối để giải thích về điều này, đó là chi tiết một đôi trai gái một tuần đến viện bảo tàng Ermitage để ngắm bức tranh Thiếu nữ áo đỏ. Cô gái đó có khuôn mặt giống đặc biệt thiếu nữ trong bức tranh và chàng trai đi cùng được nhận một bức thư, đọc xong anh ta có cử chỉ “Tớ biết rằng khi đứng trước bức tranh, cậu sẽ chắp tay sau lưng, cậu sẽ nheo mắt lại như mỗi khi gặp điều gì đó ngạc nhiên, rồi cậu sẽ mỉm cười”. Đó cũng chính là cử chỉ lặp đi lặp lại nhiều lần của Jonathan khi anh đứng trước những điều ngạc nhiên. Bức thư họ nhận được chính là của Peter - bạn thân của Jonathan gửi.

duyen-no-3

Marc Levy đã gửi đến một thông điệp rất nhân văn "Em có tin rằng người ta yêu nhau tới mức cái chết cũng không xóa được ký ức không? Em có tin rằng tình cảm sẽ tồn tại vĩnh cửu và mang lại sự sống cho con người không? Em có tin rằng thời gian có thể mãi mãi tái hợp những người yêu nhau mãnh liệt đến độ không bao giờ mất nhau? Em có tin điều đó không, Clara?". Hai nhân vật của Marc Levy đã sống hết mình cho niềm tin ấy từ kiếp này qua kiếp khác, họ giúp độc giả nhận ra rằng mạnh hơn cả lòng hận thù, mạnh hơn cả cái chết, nguồn năng lượng hồi sinh những linh hồn, đó là tình yêu mãnh liệt.

Đọc Kiếp sau tác giả Marc Levy đã giải thích được băn khoăn của nhiều người có kiếp sau hay không? Ông tạo cho chúng ta một niềm tin và hy vọng sẽ gặp được ai đó trong sâu thẳm ký ức tại kiếp sau.

Nhưng hơn hết mình hiểu được dù ở bất cứ đâu, nơi nào, thời gian nào tình yêu vẫn sẽ luôn tồn tại như những nhân vật ở Kiếp Sau của Marc Levy.

© Nhất Chi Mai - blogradio.vn

Xem thêm: Tình yêu bắt đầu bằng cảm giác và kết thúc bằng sự lựa chọn

 

Nhất Chi Mai

thích sự yên bình, nhẹ nhàng

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top