Tôi yêu người đã từng tổn thương
2020-06-07 01:35
Tác giả:
Bao Luong
blogradio.vn - Bạn đã yêu người tổn thương bao giờ chưa? Bạn đã yêu người đàn bà cũ bao giờ chưa? Đấy là những câu hỏi mà tôi muốn hỏi những người chỉ biết đùa cợt, dị nghị với những cô gái đã chịu thiệt thòi về tình yêu biết bao nhiêu nhưng ai trong số những người đàn ông trên đời này, dám lặng mình xuống để mà hiểu cô gái từng trải ấy hơn.
***
“Cúc cu, cúc cu!”
Tiếng chuông báo thức vang lên đúng hai mươi mốt giờ hai mươi phút y. Cô ấy vươn mình gượng dậy sau giấc ngủ chiều muộn đến bây giờ. Rồi cô ấy loay hoay sửa soạn tí tóc tai, điểm nhẹ một chút son môi, và hôn lên má đứa con bé bỏng đang co mình mơ ngủ của cô ấy. Và cuộc hành trình đi tìm cuộc sống lại tiếp tục với những chuỗi ngày dài ca đêm chưa có điểm dừng của cô ấy. Cô ấy – “Crush” chính hiệu của cuộc đời tôi.
“Ánh trăng đêm” – biệt danh mà tôi hay nhắc tới cô ấy. Thật ra cô ấy tên là Ánh Nguyệt, cũng trùng hợp với cái tên làm sao khi mà cuộc đời hai mươi ba năm bốn tháng của cô ấy gắn liền với những tháng ngày tăm tối nhất của cuộc đời. Vậy nên cái biệt danh uỷ mị kia cũng bắt đầu từ đó.
Bạn đã yêu người tổn thương bao giờ chưa? Bạn đã yêu người đàn bà cũ bao giờ chưa? Đấy là những câu hỏi mà tôi muốn hỏi những người chỉ biết đùa cợt, dị nghị với những cô gái đã chịu thiệt thòi về tình yêu biết bao nhiêu nhưng ai trong số những người đàn ông trên đời này, dám lặng mình xuống để mà hiểu cô gái từng trải ấy hơn.
Tôi yêu Nguyệt. Yêu một người đã chịu nhiều tổn thương, yêu một người con gái đã cũ. Đối với tôi cô ấy còn sáng hơn cả ánh trăng rằm đêm mười lăm kia.
Tôi tình cờ gặp ấy khi còn đang là một gã trai đã trải qua vô số chuyện trên đời này khi mới chỉ hai mươi ba tuổi. Trước đó, cuộc sống của tôi bế tắt từ mọi chuyện, từ việc chia tay người yêu, công việc thì chưa có gì ngoài con số không tròn trĩnh, đến việc gia đình không yên bình suốt mấy chục năm trời. Đó là bế tắc của bế tắc, khi tôi quyết định trở lại làm công nhân một lần nữa, rồi tôi nhu nhược đối phó với cuộc đời không có điểm sáng nào của mình.
Nhưng có người nói, cuộc đời sẽ cho bạn thấy cơ hội lần thứ hai, đó chính là ngày mai. Và ngày mai đó đã đến khi tôi biết đến cô gái “Ánh trăng đêm” ấy. Một cô gái xinh đẹp, nụ cười răng khểnh đầy duyên dáng, đôi mắt to tròn muốn xé lấy tim người ta khi đắm chìm vào đôi mắt ấy. Tôi gọi đó là nét đẹp cực phẩm của một người con gái từng trải. Tôi đã ngộ nhận thích Nguyệt ngay từ ngày đầu gặp, nhưng khi bạn trải qua cảm giác say nắng nhẹ như vậy thì mới nhận ra mình cần tìm hiểu, và hình dung rõ về người mà bạn có thể đã thích, chứ không phải là gặp một người xinh là bạn cứ đâm đầu vào yêu mà chẳng để tâm người ta ra sao, vì đây đối với tôi chả phải là sự rong chơi bởi tình yêu nữa rồi. Tôi bắt đầu tìm hiểu Nguyệt bằng cách âm thầm nhất, vì tôi nghĩ cách đó sẽ giúp tôi hiểu được nhiều hơn về Nguyệt.
Người ta bảo rằng, hồng nhan thì bạc phận. Tôi cũng chỉ nghe câu nói đó nhưng khi tìm hiểu về Nguyệt thì tôi biết câu nói này đúng thật. Một người xinh như vậy mà hôn nhân hạnh phúc của cô ấy lại tan vỡ bởi chính người chồng lạnh nhạt, trong khi hai người đã có đứa con đầu lòng. Và thế là cô ấy trở thành mẹ đơn thân, một mình lo cho đứa nhỏ đến tận bây giờ đã là bốn tuổi.
Khi nắng chiều tháng năm nhẹ lại, hoàng hôn cũng dần khuất sau những dãy đồi cây xa xăm kia. Thì cũng là lúc người tôi thương thức giấc sau giấc ngủ trái buổi. Cô ấy hay chợp mắt vào buổi trưa đến lúc chiều tối vì phải thức khuya tám tiếng đồng hồ làm ca đêm, để mà có thêm chút tiền lo cho đứa con nhỏ của cổ. Có lần tôi làm ca đêm cùng Nguyệt, những tiếng hắt xì, sổ mũi cứ nhắc liên tục làm tôi cảm thấy nhói, y như tiếng mẹ tôi hay ho đêm ở nhà. Nhưng cô ấy không đi khám hay chữa trị gì cả vì cô ấy sợ bị nhiều bệnh lại tốn tiền mà không lo được cho con mình.
Làm ca đêm thật khủng khiếp, nó khiến cho con người ta mắc nhiều bệnh hơn, rối loạn về sinh hoạt và nhiều cái có hại hơn vậy mà cô ấy lại chịu được hơn hai năm trời làm ca đêm rồi. Vì điều gì? Có quá nhiều lý do để kể ra mà khiến cô ấy phải làm vậy. Nhưng cô ấy vẫn cười, cô ấy vẫn muốn đi làm hơn ở nhà. Tôi luôn bắt gặp cô ấy cười mỗi lần thấy cô ấy trên công ty, nhưng sau nụ cười ấy ai biết được rằng cô ấy đã trải qua những gì. Đôi lúc bạn chỉ nhìn vẻ bề ngoài của một người mà xem xét họ có phải là người đẹp xấu hay không! Mà quên mất rằng, bên trong tâm hồn ấy mới chính là điều mà bạn bị che lấp.
Có phải cuộc sống quá khắc nghiệt này lại trút lên những tấm thân lương thiện, nó khiến cho người ta phải chiến đấu với những sự dối trá, không công bằng ở xã hội này thì họ mới có thể đứng vững được và cũng như cô gái tôi yêu đã mạnh mẽ đến nổi, khiến người khác phải phát điên lên.
Đồng tiền và cuộc sống đầy tội lỗi ngoài kia đã bóp méo đi những tâm hồn trong sáng trở nên tối tăm hơn, nó khiến cho con người biết yêu thương, lại trở thành lạnh nhạt hơn với những người đáng nhẽ ra lại xứng đáng được yêu thương. Và cũng chính người mẹ, người con gái lương thiện như cô ấy lại phải gồng mình nếm trải những vị cuộc sống không có chút đường nào rắt vào cả. Nhưng mặc kệ những thử thách đến với cô ấy như thế nào. Cô ấy vẫn phải nuôi con, phải sống tốt hơn những ngày đau buồn đã qua, cô ấy cười nhiều hơn, làm những gì cô ấy thích, diện cho mình bộ đồ cô ấy xem là đẹp nhất và cũng chính cái bên trong đầy chua chát đó, đã hiện rõ ra một cô gái xinh đẹp mà tôi yêu lúc nào không hay!
Tôi từ vực thẳm đã sống dậy thêm một lần nữa, tôi đã tích cực hơn, làm lại từ đầu mọi thứ và tiến tới trở thành một người đàn ông mà sau này tôi mong có thể ở bên lắng nghe và chăm sóc cô ấy.
Thế đấy, rồi một lúc nào đó bạn ở mãi trong bùn sình, thì biết đâu bạn sẽ gặp một người nào đó khiến bạn trở nên mạnh mẽ hơn mà vượt qua những giới hạn của bản thân để vực dậy mà sống tiếp những ngày ý nghĩa mà cuộc sống vô số tội này ban tặng cho bạn. Cuộc đời này còn nhiều điều để khám phá, để sống, để yêu. Vậy nên đừng gục ngã giữa dòng đời này bạn nhé!
© Lương Bảo – blogradio.vn
Xem thêm Blog Radio:
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.




