Con có quá ích kỷ khi chẳng thể nói một lời cảm ơn hay xin lỗi
2018-12-29 01:22
Tác giả:
Đây có lẽ là lần đầu tiên con viết về mẹ - người phụ nữ vĩ đại nhất lòng con. Con nợ mẹ rất nhiều, nợ mẹ lời cảm ơn, nợ mẹ lời xin lỗi và nợ câu nói yêu mẹ mỗi ngày.
Con có thể nói với người ta hàng trăm hàng ngàn lời yêu và lời xin lỗi nhưng chưa bao giờ con nói yêu mẹ dù chỉ một lần. Con đang ích kỉ quá phải không?
Con có thể viết rất nhiều, rất nhiều bài thơ bài văn về ngôn tình nhưng lại chưa một lần đặt bút viết về mẹ.
Con có quá ích kỉ không khi chỉ trút vào mẹ những buồn bực, tức tối mỗi khi ai làm con buồn, khi cuộc sống bon chen khiến con chênh vênh, gục ngã?
Con có quá ích kỉ khi những ngày lễ con đi chơi, tiệc tùng cùng bạn bè, ăn những bữa ăn ngon, mua những bó hoa tặng bạn, còn riêng mẹ thì không? Con thờ ơ với những cuộc gọi của mẹ, những quan tâm hỏi han của mẹ mỗi ngày.
Con có quá ích kỉ khi sinh nhật mẹ một lời chúc từ con cũng không có, thậm chí là con quên luôn ngày sinh của mẹ. Trong khi ngày sinh của bạn con nhớ rất kĩ từng ngày?

Con có quá ích kỉ khi luôn gắt gỏng mỗi khi mẹ khuyên con, còn con lại nhẹ nhàng với những người thậm chí làm con bực mình, họ sẵn sàng sống hai mặt, mặt tốt thì ít mà mặt xấu thì nhiều, còn mẹ thì không? Họ không vị tha như chính sự vị tha của mẹ giành cho con nhưng con vẫn cố chấp không nhận ra điều đó.
Mỗi ngày trôi qua, con nhận ra con đang thờ ơ với mẹ, thờ ơ với người luôn xem con là cả tính mạng, là tất cả. Con vô tâm mỗi ngày khi không nhận ra mái tóc mẹ đã bạc, khuôn mặt mẹ nhăn nheo, bàn tay mẹ gầy guộc, đặc biệt đôi mắt mẹ đượm buồn. Con thờ ơ với những bước đi của con đều có ánh mắt mẹ dõi theo. Con thờ ơ để đến hôm nay, vô tình nhìn một cô bé khoảng tầm 8 tuổi, mang một bó hoa nhỏ xinh tặng mẹ nhân dịp lễ phụ nữ, nước mắt người mẹ rơi vì quá đỗi hạnh phúc. Còn con, mẹ biết không, tim con thì đang nhói đau, cổ họng nghẹn đắng, đôi mắt vô hồn khi nhìn cảnh tượng đó. Con sực nhớ con chưa hề chúc mẹ hay gọi cho mẹ dù chỉ là một lời hỏi thăm. Chính cô bé đó đã thức tỉnh con, thức tỉnh thứ quan trọng nhất mà con đang lãng quên từng ngày. Con nhận ra, xa mẹ con yếu lòng, xa mẹ con cô đơn, xa mẹ con buồn lắm. Con biết trong mắt mẹ con vẫn còn là một cô bé ngây thơ, bé nhỏ mà mẹ luôn sợ những va vấp của cuộc đời sẽ làm con đau. Xa quê con nhớ những bữa cơm dù chỉ là dưa cà nhưng đong đầy tình yêu thương, nhớ giọng nói nhẹ nhàng nhưng ấm áp của mẹ. Con muốn được gục đầu vào lòng mẹ, muốn được quay về thời ấu thơ, được mẹ la, được mẹ vỗ về.
Con nhớ mẹ.
Xuân này con về mẹ nhé!
© Trần Thị Quỳnh Trang – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu
Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi
Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.