Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ai sẽ thay anh nắm tay em đi hết mùa đông?

2018-12-19 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Em thích cái lạnh mùa đông xứ Huế nhưng em lại sợ cô đơn, sợ mình lạc lõng, sợ bật khóc khi những kỉ niệm xưa ùa. Vì em biết cái mùa đông xứ Huế nó lạnh và da diết buồn như thế nào. Em yếu đuối, em sợ lòng mình lại gục ngã và chênh vênh trước mùa đông xứ Huế. Sợ bóng hình anh lại hiện về trong tiềm thức, trong suy nghĩ của em và rồi ám ảnh em day dứt trong từng giấc ngủ mộng mị.

***

Huế đã vào đông rồi đúng không anh? Huế bây chừ có còn những cơn mưa phùn rả rích, dài lê thê, những cơn gió mùa làm tê cứng đôi bàn tay? Và có còn anh ở đó đợi bóng hình em? Đông này em xa Huế và xa luôn cả anh, xa những kỉ niệm mỗi khi nghĩ về làm tim em buốt nhói.

Em nhớ mùa đông xứ Huế, nhớ mùi khoai nướng thơm phức, nhớ những góc phố, nhớ từng con đường em qua. Và em nhớ anh. Em muốn đông về Huế để được hít thở cái tiết trời se lạnh đầu đông, ngồi quây quần bên những lò nướng rực than hồng và hít hà mùi khói cùng vị cay nồng của món ăn.

Anh biết không? Em thích cái lạnh mùa đông xứ Huế nhưng em lại sợ cô đơn, sợ mình lạc lõng, sợ bật khóc khi những kỉ niệm xưa ùa. Vì em biết cái mùa đông xứ Huế nó lạnh và da diết buồn như thế nào. Em yếu đuối, em sợ lòng mình lại gục ngã và chênh vênh trước mùa đông xứ Huế. Sợ bóng hình anh lại hiện về trong tiềm thức, trong suy nghĩ của em và rồi ám ảnh em day dứt trong từng giấc ngủ mộng mị. Đã bao lần bất giác nó hiện về trong giấc mơ, em giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya và òa khóc nức nở như một đứa trẻ. Anh có biết đó cũng là lí do em chọn rời xa Huế, chọn rời xa mảnh đất đã từng gắn bó cùng em suốt bảy năm trời, nơi thân thuộc với em đến từng ngõ ngách, từng con đường và là nơi mà một đứa mang đầy tâm trạng, thích sự tỉnh mịch, không ồn ào như em muốn sống và gắn bó.

Ai sẽ thay anh nắm tay em đi hết mùa đông xứ Huế?

Em muốn trốn chạy mọi thứ, muốn thay đổi chính mình và em đã chọn Sài Gòn - một nơi ồn ào và quá đỗi xa lạ đối với em. Nhiều khi em phải gồng mình với guồng quay cuộc sống. Em không cho phép bản thân mình có thời gian rảnh rỗi, em muốn mình thật bận rộn để cho những suy nghĩ về anh không có cơ hội lấn át lí trí khiến em đau lòng. Em không thích Sài Gòn náo nhiệt, nhưng dù sao nó cũng không làm em đau như chính nơi mang lại cho em niềm hạnh phúc và cũng chính nơi đó đẩy em vào tận cùng của nỗi đau và những giọt nước mắt. Lòng em ngổn ngang với trăm mối tơ vò. Cuộc sống nhiều khi khiến em như muốn gục ngã. Nhưng rồi em nhận ra, em đau để ai thấy, em yếu lòng để ai xem. Chỉ có chính em mới khiến em đứng dậy sau muôn vàn nỗi đau đó.

Em sẽ cố quên anh và tập quen với những ngày sống không có anh bên cạnh. Em sẽ bình thản và không phải giật mình thảng thốt khi bất chợt nghe ai đó gọi tới tên anh và em sẽ không cố trốn chạy mùa đông xứ Huế. Em sẽ về Huế vào mùa đông, dạo qua từng góc phố, từng quán quen nơi in dấu những bước chân của anh và em. Anh - mối tình đầu của em và những kỉ niệm về anh mãi mãi riêng mình em cất giấu.

Nhưng liệu ai sẽ là người đi cùng em? Thay anh nắm tay em đi qua từng góc phố Huế xưa cũ, nhâm nhi cùng em li cafe bên tách trà nóng và cùng em tạo nên bản tình ca mùa đông hạnh phúc?

© Trần Thị Quỳnh Giang – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Yêu lại từ khởi đầu mới

Yêu lại từ khởi đầu mới

Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.

Đã nắng rồi, Đà Nẵng!

Đã nắng rồi, Đà Nẵng!

Trong khoảnh khắc ấy, nàng nắm chặt lấy tay tôi. Không cần biết ngày mai ra sao, mà có ra sao cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Rồi ai cũng sẽ được hạnh phúc

Rồi ai cũng sẽ được hạnh phúc

Nhưng nhỏ đâu biết rằng trong tôi đã nhóm lên một tình cảm đặc biệt dành cho nhỏ. Vậy mà nhỏ vô tư không hề chú ý đến những cử chỉ và ánh mắt ngập hạnh phúc mà tôi dành cho nhỏ. Chắc vì giờ nhỏ đang hạnh phúc với tình yêu đầu đời của nhỏ.

Những cánh đồng đen (Phần 2)

Những cánh đồng đen (Phần 2)

Tình yêu đối với Thương là một thứ xa xỉ, nhưng đó lại là thứ nó khao khát hơn ai hết. Và Thương đã mang thứ tình cảm đó gửi gắm lên người Đông.

Viết cho tháng tư

Viết cho tháng tư

Tháng tư là khoảng thời gian tuyệt vời để dạo bước trên những con phố, lặng ngắm đời thường, để lòng mình hòa quyện vào khung cảnh yên bình của thành phố.

Sóng và cát

Sóng và cát

Lớn hơn một chút nữa, người bạn kia không biết từ bao giờ đã trở thành một phần cuộc sống của nó, và nó cũng cảm nhận được một sự “đáp lại” của mảng cát trên bờ ấy. Bờ cát ấy cũng muốn xả thân mình xuống mặt biển xanh trong, gợn sóng ấy cũng càng lúc càng lớn hơn…

Những cánh đồng đen (Phần 1)

Những cánh đồng đen (Phần 1)

Đúng vậy, Thương chưa từng chơi búp bê. Thậm chí có khi chưa từng được nhìn thấy con búp bê trông như thế nào. Bà chưa từng mua cho nó. Bà chỉ toàn bắt nó làm việc và làm việc. Bà từng nói với nó, nhà này không nuôi kẻ vô dụng.

Em sắp là người già

Em sắp là người già

Tôi cũng quan niệm đó là chuyện bình thường của một con người, cứ để mọi chuyện được tự nhiên rồi điều gì tới thì sẽ tới, vì người ta có tuổi trẻ thì ắt có tuổi già, miễn là người ta thấy vui với những việc hàng ngày là được.

Duyên phận

Duyên phận

Sau ba năm thì cuối cùng em cũng chính thức trở thành vợ của anh, những tưởng bí mật bấy lâu sẽ chôn vùi mãi mãi nhưng nào ngờ nó lại được khơi dậy. Ngày anh gặp lại chị ấy thì em cũng đủ nhận ra trái tim anh bao năm qua chưa từng có chỗ cho em.

Đôi khi bạn quên những điều giản đơn

Đôi khi bạn quên những điều giản đơn

Bạn biết không, chén cơm nóng nổi ấy sẽ sưởi ấm được trái tim chai sạn của bạn trước những uất ức, chịu đựng mà có thể bạn chưa sẵn sàng để chia sẻ ra cho bất kì ai.

back to top