Ai sẽ thay anh nắm tay em đi hết mùa đông?
2018-12-19 01:30
Tác giả:
Huế đã vào đông rồi đúng không anh? Huế bây chừ có còn những cơn mưa phùn rả rích, dài lê thê, những cơn gió mùa làm tê cứng đôi bàn tay? Và có còn anh ở đó đợi bóng hình em? Đông này em xa Huế và xa luôn cả anh, xa những kỉ niệm mỗi khi nghĩ về làm tim em buốt nhói.
Em nhớ mùa đông xứ Huế, nhớ mùi khoai nướng thơm phức, nhớ những góc phố, nhớ từng con đường em qua. Và em nhớ anh. Em muốn đông về Huế để được hít thở cái tiết trời se lạnh đầu đông, ngồi quây quần bên những lò nướng rực than hồng và hít hà mùi khói cùng vị cay nồng của món ăn.
Anh biết không? Em thích cái lạnh mùa đông xứ Huế nhưng em lại sợ cô đơn, sợ mình lạc lõng, sợ bật khóc khi những kỉ niệm xưa ùa. Vì em biết cái mùa đông xứ Huế nó lạnh và da diết buồn như thế nào. Em yếu đuối, em sợ lòng mình lại gục ngã và chênh vênh trước mùa đông xứ Huế. Sợ bóng hình anh lại hiện về trong tiềm thức, trong suy nghĩ của em và rồi ám ảnh em day dứt trong từng giấc ngủ mộng mị. Đã bao lần bất giác nó hiện về trong giấc mơ, em giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya và òa khóc nức nở như một đứa trẻ. Anh có biết đó cũng là lí do em chọn rời xa Huế, chọn rời xa mảnh đất đã từng gắn bó cùng em suốt bảy năm trời, nơi thân thuộc với em đến từng ngõ ngách, từng con đường và là nơi mà một đứa mang đầy tâm trạng, thích sự tỉnh mịch, không ồn ào như em muốn sống và gắn bó.

Em muốn trốn chạy mọi thứ, muốn thay đổi chính mình và em đã chọn Sài Gòn - một nơi ồn ào và quá đỗi xa lạ đối với em. Nhiều khi em phải gồng mình với guồng quay cuộc sống. Em không cho phép bản thân mình có thời gian rảnh rỗi, em muốn mình thật bận rộn để cho những suy nghĩ về anh không có cơ hội lấn át lí trí khiến em đau lòng. Em không thích Sài Gòn náo nhiệt, nhưng dù sao nó cũng không làm em đau như chính nơi mang lại cho em niềm hạnh phúc và cũng chính nơi đó đẩy em vào tận cùng của nỗi đau và những giọt nước mắt. Lòng em ngổn ngang với trăm mối tơ vò. Cuộc sống nhiều khi khiến em như muốn gục ngã. Nhưng rồi em nhận ra, em đau để ai thấy, em yếu lòng để ai xem. Chỉ có chính em mới khiến em đứng dậy sau muôn vàn nỗi đau đó.
Em sẽ cố quên anh và tập quen với những ngày sống không có anh bên cạnh. Em sẽ bình thản và không phải giật mình thảng thốt khi bất chợt nghe ai đó gọi tới tên anh và em sẽ không cố trốn chạy mùa đông xứ Huế. Em sẽ về Huế vào mùa đông, dạo qua từng góc phố, từng quán quen nơi in dấu những bước chân của anh và em. Anh - mối tình đầu của em và những kỉ niệm về anh mãi mãi riêng mình em cất giấu.
Nhưng liệu ai sẽ là người đi cùng em? Thay anh nắm tay em đi qua từng góc phố Huế xưa cũ, nhâm nhi cùng em li cafe bên tách trà nóng và cùng em tạo nên bản tình ca mùa đông hạnh phúc?
© Trần Thị Quỳnh Giang – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những mảnh ký ức (Phần 6)
Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Những mảnh ký ức (Phần 5)
Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc
Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước
Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)
Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình
Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?

Tết xa quê
Nhớ cha nhớ mẹ mấy lần Mái tranh cũ rích lắm phần xác xơ Giao thừa pháo nổ hững hờ Bếp hồng nơi đó bơ vơ một mình

Những ngày giáp tết
Người quê tôi, vốn hiền hòa, chấc phác trong cuộc sống đời thường, khi xuân về lại càng trở nên dịu dàng và thân thương đến lạ. Từ trẻ tới già lúc này với vẻ mặt thật hân hoan, nụ cười trên môi thì luôn tươi như hoa nở. Tay bắt, mặt mừng đón chào thăm hỏi khi thấy người đi xa mới về.

Lặng lẽ chiều xuân
Chiều nay lặng lẽ bên thềm Ngàn hoa hé nở êm đềm tỏa hương Bếp chiều quyện khói hay sương Chút gì như vấn như vương lòng người.

Những mảnh ký ức (Phần 3)
Mà trời ơi sao cái cơm ý nó ngon không cưỡng lại được, tôi ăn nhiều đến nỗi mà bố tôi còn phải hãm lại không cho ăn nữa. Xong thêm cái món thịt lợn rang cháy cạnh bỏ hành lá, lấy miếng cháy chấm với cái nước mỡ đấy thì đúng miếng ngon nhớ nhất trên đời này.