28 tuổi, muốn tìm một người thương sao khó quá
2019-01-03 01:28
Tác giả:
Sài Gòn hôm nay sao ngột ngạt quá, mở toang cửa phòng, đứng từ ban công nhìn xuống đường phố. Nước mắt Mai không ngừng rơi. Lòng Mai giờ trống rỗng và đầy ngổn ngang suy nghĩ. Áp lực công việc, áp lực cuộc sống khiến Mai nhiều khi muốn buông bỏ nơi này để đi thật xa. Mai không biết quyết định vào Sài Gòn của cô đến lúc này là sai hay là đúng nữa.
Giữa cái thành phố Sài Gòn nhộn nhịp này muốn kết giao, làm bạn với một người để trải lòng những suy nghĩ, dốc bầu tâm sự hay hẹn hò ăn uống cũng đã thật là khó huống gì tìm một người đàn ông yêu thương, đi bên cạnh. Nó cô đơn hơn cả Mai nghĩ. Đặc biệt càng về đêm, mọi suy nghĩ như cứ trỗi dậy, chiếm giữ lấy lòng cô, vùi cô vào một mớ hỗn độn của suy nghĩ với đầy những giằng xéo trong lòng. Nhiều lúc đi làm về, một mình trong bốn bức tường của căn phòng trọ chật hẹp, Mai thấy ngột ngạt vô cùng. Muốn lấy xe, dạo vòng quanh phố xá, hòa vào dòng người nhộn nhịp với hi vọng sẽ bớt trống trải hơn. Nhưng Mai lại sợ, sợ ra đường nhìn cảnh người ta tay trong tay đầy hạnh phúc, sợ những cái ôm, những nụ hôn của những đôi trai gái trao nhau trên phố càng làm Mai buồn.

28 tuổi với mong muốn tìm được người thương sao mà quá đỗi khó khăn đối với Mai. Giờ ở quê, bạn bè cùng độ tuổi cô đã có chồng, thậm chí con cái, công việc ổn định. Còn cô vẫn còn ngồi đây với cô đơn, với công việc bấp bênh, thu nhập không ổn định. Cuộc sống nhiều khi đúng thật không như con người ta nghĩ. Trước đây Mai luôn nghĩ, học xong Thạc sĩ, tìm kiếm một công việc ổn định rồi mới nghĩ đến chuyện lấy chồng, yên bề gia thất, như vậy cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Nhưng giờ Mai thấy cái suy nghĩ hồi trước của cô đến lúc này thật sự là sai. Thanh xuân của đời người không bao giờ đợi ai, nó đến và đi một cách vội vã.
Sài Gòn kì lắm, lúc mưa lúc nắng. Kì giống như bộ mặt của mỗi con người vậy. Lúc vui, lúc buồn, lúc ngọt ngào lúc thì mặn chát, thật khó lòng đoán được. Nhìn khoảng không vô định, Mai ước giá như thời gian quay lại, cho Mai được sống với một thanh xuân thật tươi đẹp, mạnh mẽ và quyết liệt hơn so với những gì đã trải qua. Được sống hết mình với đam mê, với tình yêu và với công việc thì tốt biết mấy.

Giữa một thành phố xấp xỉ 13 triệu dân như Sài Gòn, nhưng sao để tìm một mảnh ghép cho riêng mình khó quá. Chỉ mong là thoáng qua thôi cũng là một điều không thể, huống gì mãi bên cạnh nắm tay nhau lâu dài. Đến bao giờ hạnh phúc mới mỉm cười sau mùa đông năm trước có một bàn tay kia đã buông lơi đôi bàn tay bé nhỏ của Mai. Đến bao giờ giữa thành phố này mảnh ghép vô tình đó mới tìm được thấy nhau?
Mai thở dài. Những tâm tư suy nghĩ cứ bao trùm lấy cô cùng với tiếng thở trong đêm nghe nặng nhọc quá đỗi.
© Trần Thị Quỳnh Giang – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.
Bình an sau giông bão (Phần 2)
An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.






