Phát thanh xúc cảm của bạn !

27 tuổi tự thấy thương mình quá đỗi

2018-04-23 01:26

Tác giả:


blogradio.vn - 27 cô vẫn còn hẹn hò với sự cô đơn cũng vì một phần quá khứ đã qua. Đôi lúc cô thấy tự thương mình quá đỗi, tự thấy mình quá ngốc khi mãi vẫn luyến lưu những kỷ niệm.

***

blog radio,   27 tuổi tự thấy thương mình quá đỗi

Ngày cuối tuần cô vùi mình trong chăn, những tưởng giấc ngủ nướng sẽ kéo cô khỏi những nghĩ suy mộng mị. Thế nhưng ánh nắng chớm nở trong cái se lạnh đánh thức đôi mắt có chút mệt mỏi của cô. Vậy là tất cả không như dự định, ý nghĩa thoáng qua khiến cô bật tung chăn ngồi dậy.

Cô đánh ánh nhìn ra khung cửa sổ từ căn phòng ở tầng 3, thời tiết có vẻ tươi mới, dòng người vẫn ồn ào như cũ, con phố ấy vẫn tấp nập, ấy vậy mà cô… dòng suy nghĩ chợt ngừng lại. Cô lại lí trí chẳng muốn nghĩ tiếp, bao năm rồi lòng cô vẫn nặng trĩu như ngày đầu anh rời đi.

Cô 27, mang trong mình vết thương chai sạn của một người cô từng thương để lại. Ngày ấy cô giận anh bởi sau bao nhiêu yêu thương do anh tự mình mang đến nhưng rồi lại đột ngột rời đi để lại những giày xéo và chống chếnh cho cô. Thế mà, đột nhiên qua hết những mùa cô đơn, qua hết những ngày nặng nỗi nghĩ suy, giờ đây cô lại chợt thu mình lại. Cảm xúc giận hờn xưa kia đã chẳng còn.

Đã rất lâu rồi khái niệm dạo phố, đi chơi hay lượn lờ những ngày cuối tuần đã chẳng còn với cô nữa. Đôi lúc cô tự chất vẫn chính mình, phải chăng những thói quen xưa anh đã mang đi hết. Ừ, thì lại là vì anh sao, cô chẳng rõ… Cô vẫn từng rất muốn nắm lấy bàn tay ngày ấy tung tăng trên phố, nhẹ nhàng tựa đầu rồi cùng nhau cười tươi. Thế nhưng tất cả dường như mãi mãi chỉ là hồi ức xưa cũ. Lâu lắm rồi cô chỉ cho mình một khoảng thư thái khi tới quán quen cũ, nghe những bản nhạc cũ, nhấm nháp ly cà phê cũ mà quen… còn người cũ đã chẳng còn.

Ngày anh đi, cô chợt tìm ra trong mình sự nổi loạn. Cô khóc, cô nhớ rồi cô giằn vặt, chẳng vì sao cả, chỉ vì không quen với sự cô đơn. Cô đã từng lang thang trên phố đông mà chợt nhận ra mình lẻ loi đến kỳ lạ. Cô cũng đã từng chạy thật nhanh theo một bóng hình ai đó giống anh trên con đường tấp nập người qua lại. Cô cũng đã từng đứng ngắm nhìn một chuỗi đèn cao áp nơi cả hai đã từng ngắm hay đã từng ngồi xe buýt chạy qua biết bao trạm… Thật nhiều ký ức khiến cô muốn chạy trốn.

blog radio,   27 tuổi tự thấy thương mình quá đỗi

Thời gian cứ trôi, cô vẫn cố hữu những thói quen về nỗi nhớ nhưng lại thu mình ở một góc riêng. Có lẽ cô đã dần ngại tới những nơi từng qua, ngại bước trên con đường từng có đôi bàn tay nắm chặt. Cô chỉ muốn vùi chặt trong chăn, Hà Nội mùa này như níu nỗi nhớ xưa…

Ngày hôm nay, Hà Nội trở gió, lòng cô chợt va đập với những kỉ niệm xưa, cô và anh hóa ra đã thật lâu chẳng còn vấn vương. Cô và anh cũng đã thật lâu chẳng còn chung những điểm đến. Cô và anh, ấy vậy mà cũng rời nhau đã 2 năm. Đôi lúc cô nghĩ, anh như cơn gió, chợt đến rồi chợt đi. Cô từng lầm tưởng rằng gió sẽ rất nhẹ nhàng, sẽ chẳng làm ai đau thế nhưng rồi chính cô lại chợt nhận ra, gió cũng có thể làm ta cay khóe mắt. Gió cũng có thể mang yêu thương rời đi, đem những khổ đau về thế chỗ. Liệu anh có là cơn gió như thế không?

Gió nàng Bân mang theo cái se lạnh thổi bay tóc cô. Cô vẫn còn ngồi đấy, chỗ khung cửa sổ nhìn ra con đường đông đúc. Lần này qua bao mùa, bao tháng và bao ngày trống trải, cô thực sự nhớ anh. Đã bao nhiêu lần cô hình dung dáng anh đứng đó, dưới con phố kia vẫy tay chào cô. Cô thậm chí còn nhìn thấy đôi mắt cười đầy tinh nghịch của anh mỗi lần cả hai đùa giỡn trên bậc thang ở rạp chiếu phim. Nước mắt cô lăn dài trên má. Cô nhớ anh…

27 cô vẫn còn hẹn hò với sự cô đơn cũng vì một phần quá khứ đã qua. Đôi lúc cô thấy tự thương mình quá đỗi, tự thấy mình quá ngốc khi mãi vẫn luyến lưu những kỷ niệm. Lâu nay có biết bao điều về anh mà cô vẫn giữ chặt trong lòng và có lẽ vì không thể nói ra nên sẽ không bao giờ quên được. Phải chăng mối duyên ngày xưa giữa cô và anh chỉ là một thời khắc rung rinh rồi để đó. Qua đi những cảm xúc ấy, cô và anh lại chưa từng có ý định sẽ nắm tay nhau cùng đi tiếp, dù chỉ là một đoạn đường…

© Nấm – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời yêu

Lời yêu

Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi

Cây sung cụt của đại đội tôi

Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này

Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em

Ngày không em

Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ

Cửa hàng của mẹ

Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi

Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

Nhật Tiến quê em

Nhật Tiến quê em

Nhật Tiến quê em

Không sao đâu, cứ chờ một chút nữa...

Không sao đâu, cứ chờ một chút nữa...

Tôi đã từng rất sợ cô đơn. Những chiều mưa rơi trên khung cửa sổ, chỉ một mình trong căn phòng nhỏ, nghe tiếng lòng mình vọng lại… tôi cứ ngỡ là cả thế giới đang bỏ rơi tôi.

back to top