Hơn cả bạn thân
2022-12-27 01:20
Tác giả: Ly Nguyen
blogradio.vn - Dòng hồi tưởng ấy chợt ngưng khi Tuân xuất hiện, sánh vai bên Tuân là một cô gái đẹp với đôi mắt biếc, nụ cười hiền từ, mái tóc dài ngang lưng, dáng vẻ dịu dàng đúng kiểu con dâu lý tưởng mà mẹ Tuân hằng ao ước, hằng miêu tả cho tôi nghe những lúc tôi ghé thăm phòng bệnh của bà. Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô gái ấy, nhìn tấm thiệp hồng được đặt ngay ngắn trên bàn, đột nhiên tim tôi thót một nhịp, đau buốt.
***
Sau hơn nửa tiếng chật vật với chiếc xe đạp bị tuột dây sên giữa đường, tôi đạp hết tốc lực đến trường. Cơn hụt hơi kèm với những ánh nhìn của các bạn ngồi gần cửa khiến tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Phải rồi, ai lại như tôi, ngày đầu tiên nhận lớp đã đi trễ như thế này. Nụ cười hiền từ của thầy chủ nhiệm giúp tôi lấy lại bình tĩnh. Đột nhiên, bạn nam bàn trên quay xuống nhìn tôi cười thân thiện, khuôn mặt thanh tú với đôi mắt sáng trưng. Tôi bị nụ cười ấy thu hút đến mức không để ý đến tờ giấy A4 cậu ta đưa tôi.
- Bạn điền thông tin cá nhân vào, còn mình bạn thôi đó. Xong đem nộp thầy chủ nhiệm nha.
Giọng cậu ta trầm ấm.
Tôi bối rối cầm tờ giấy điền vào dòng trống duy nhất, mới nhỏm người định mang lên thì thầy chủ nhiệm cao hứng chuyển sang màn văn nghệ.
- Thầy được biết lớp mình có một giọng ca rất xuất sắc, trò mạnh dạng lên hát tạo không khí nha.
Nói rồi thầy nhìn về phía tôi, bạn nam phía trên chậm rãi và tự tin bước lên trong tiếng vỗ tay của cả lớp.
- Mình tên Duy, mình sẽ thể hiện ca khúc Nắng sân trường.
Đúng bài hát tôi thích nhất, chất giọng ấm của Duy cất lên khiến cả lớp im thin thít lắng nghe và khi bài hát kết thúc, một tràn pháo tay dài vang lên. Thầy chủ nhiệm và các bạn trong lớp yêu cầu hát thêm bài nữa nhưng Duy từ chối với dáng vẻ không thể nào khó ưa hơn.
- Cái đồ mắc bệnh ngôi sao.
Tôi bất giác nói khi cậu ta vừa ổn định chỗ ngồi. Duy quay xuống nhìn tôi.
- Bạn đang nói mình sao?
Tôi không thèm trả lời, cười khẩy một tiếng đầy vẻ khinh khỉnh. Và rồi oan gia ngõ hẹp, vì lý gì mà tôi lại bị xếp ngồi cạnh cậu ta, và không hiểu vì lý gì mà bọn con gái trong lớp cứ nhìn tôi với ánh mắt ganh tị. Ừ thì Duy đã được bầu làm lớp trưởng, rồi thì cậu ta có giọng hát tuyệt vời, điểm đầu vào cao nhất trường lại còn cao ráo, đẹp trai. Một người như Duy, ai mà không thích ngồi cạnh cơ chứ, nhưng riêng tôi thì không.
Và suốt tuần đầu tiên, tôi chỉ nói chuyện với Tuân, cậu bạn cùng bàn còn lại, thân thiện và có phần hơi nhút nhát. Tuân nói rất thích nói chuyện với tôi vì tôi cá tính, tôi mạnh mẽ và vì tôi không giống những người con gái khác trong lớp, không hâm mộ Duy một cách cuồng nhiệt. Và đôi khi Tuân nhìn những bức thư hay những món quà trong hộc bàn Duy và phát ra hai chữ “lố bịch” đủ để tôi và Duy nghe thấy. Thế là tôi hiểu, bàn này chia rõ ranh giới hai phe, tôi luôn cảm thấy đắc thắng về điều đó.
Giờ nghĩ lại thấy mình thật ấu trĩ làm sao. Tay vừa khuấy ly cà phê sữa, miệng vừa mỉm cười khi nghĩ về cái thời ngây ngô ấy. Tôi nhìn đồng hồ, trễ 15 phút, đúng là phong cách của Tuân mà. Những giai điệu thất tình trong quán càng khiến tôi thấy thời gian như trôi chậm hơn. Và để giết thời gian, tôi đưa tay lướt facebook, tôi bất ngờ khi thấy Duy thả tim vào bài đăng mới nhất của mình.
Tôi nhớ không lầm Duy đã khóa nick facebook vào 2 năm trước. Như một thói quen, tôi vào tường của cậu ấy, soi những bài đăng gần nhất nhưng không có gì. Bài đăng sau cùng vẫn là của 2 năm về trước, cái status hoài niệm về những tháng năm cấp ba cùng với bức ảnh kỷ yếu chụp ngày tốt nghiệp. Lòng tôi chợt nhói lên một nhịp, tâm trí tôi như một cuốn phim đang tua lại những ngày tháng ấy.
- Sao My lại ghét mình như vậy?
Du hỏi sau 1 tháng ngồi gần mà tôi không thèm nói chuyện với cậu ta.
- Ghét gì? Ghét hồi nào?
- Rõ ràng là My cư xử với Tuân rất thân thiện, còn Duy thì..
- Ừ…thì không thích thôi, chớ hổng có ghét.
- Ý là ghét thì sợ câu “ghét của nào trời trao của đó” đúng không? – Duy cười.
Thế là tôi bị nụ cười ấy xua tan mọi ác cảm trong đầu, nhưng tôi vẫn cố giữ thái độ lạnh lùng với cậu ta. Bởi lẽ, tôi không muốn mình nối dài danh sách những cô gái thích Duy, dù theo thời gian thì trái tim tôi dường như đã đập lỗi nhịp không ít lần. Và vào cái ngày mùa thu mát mẻ của năm cuối cấp, Duy rút từ trong hộc bàn ra tấm thiệp mời sinh nhật, đặt lên bàn tôi.
- Cuối tuần mời My đến dự sinh nhật Duy. My nhớ đến nha.
Tim tôi như đang nhảy nhót trong lòng ngực, còn mặt thì nóng bừng bừng. Bởi lẽ qua các fan cuồng của Duy thì tôi được biết Duy chưa bao giờ mời bất cứ ai đến dự sinh nhật, cậu ta thường chỉ ở bên gia đình vào cái ngày đặc biệt ấy. Tôi ấp úng không nói nên lời. Tuân chen vào như một vị cứu tinh.
- Rồi, đến chớ sao không đến, để Tuân qua chở My đi nha.
Tôi khẽ gật đầu, có lẽ khuôn mặt ửng hồng của tôi đã phản bội lại tất cả những gì tôi đã gây dựng nên từ trước đến giờ. Tôi thấy Duy hơi bối rối, ánh mắt lảng tránh khó hiểu. Tôi bị ám ảnh ánh mắt đó nên cả đêm không ngủ. Dù ngày hôm sau Duy đã trở lại bình thường nhưng tôi vẫn cảm nhận được cậu ta đang che dấu tôi một điều gì đó.
Tối hôm sinh nhật Duy, lúc Tuân qua đón, tôi nói.
- Hay là tao không đi.
- Mày có thấy mày kỳ lắm không? Bữa nhận lời giờ không đi.
- Nhưng mà…tao…tao…
- Mày thích Duy đúng không?
Ánh mắt Tuân buồn vời vợi.
Tôi im lặng như một câu trả lời chắc nịch nhất. Tuân nhìn tôi trân trân, đôi tay lay nhẹ bờ vai tôi.
- Nếu thích Duy thì mày càng phải đi mới phải chứ, nếu không đi, có thể mày sẽ bỏ lỡ những thứ rất quan trọng.
Tôi nhìn thấy đáy mắt Tuân như ươn ướt, ánh mắt cầu khẩn ấy khiến tim tôi chợt dấy lên một nỗi bất an. Tôi bất giác hỏi.
- Mà ánh mắt mày nhìn tao? Là có ý gì?
- Lên xe nhanh rồi đi, trễ giờ rồi.
Tuân hạ giọng.
Đến nhà Duy, căn biệt thự khang trang hiện ra trước mắt. Cánh cổng cũng đủ khiến một đứa ở xóm nghèo như tôi phải xít xoa. Lúc bước vào, ai nấy đều nhìn tôi chăm chăm khiến vẻ tự nhiên hằng ngày của tôi tan biến, tôi chợt thấy mình thật nhỏ bé và yếu đuối làm sao. Đột nhiên, một bàn tay len nhẹ vào tay tôi, ấm áp và mềm mại vô cùng, là Tuân.
- Con chào cả nhà. Đây là My - bạn gái của con.
Tuân nhìn tôi cười vờ hạnh phúc, mặc cho ánh mắt tôi không khỏi ngạc nhiên. Tôi cố vùng tay ra khỏi bàn tay Tuân nhưng vô ích, bàn tay ấy càng siết chặt hơn. Lúc ngồi vào bàn, tôi càng ngạc nhiên hơn khi biết cả gia đình Duy ai cũng biết Tuân, họ hỏi han về công việc làm ăn của ba Tuân, hỏi về sức khỏe của mẹ Tuân, về việc học hành của em gái Tuân. Những lúc ấy, Duy chỉ khẽ trao cho chúng tôi những ánh nhìn bất lực.
Lúc tàn tiệc, bước ra khỏi cánh cống căn biệt thự ấy, tôi hỏi ngay.
- Tại sao? Sao mày biết tao thích Duy mà còn giới thiệu tao là bạn gái của mày. Là ý gì đây, tao chỉ coi mày là bạn thân thôi.
Tuân im lặng. Ra hiệu cho tôi lên xe.
- Nè…không nói không lên xe.
Tuân vẫn im lặng, tôi nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, cậu ta như sắp khóc. Tôi theo quán tính bước lên xe. Đoạn đường về nhà dường như dài hơn lúc đi gấp bội phần. Tuân dừng lại ở công viên cạnh nhà tôi, cậu ta bước lại ghế đá, ngồi thẫn thờ, ánh mắt xa xăm nhìn về tán cây bàng đang khẽ đong đưa vì gió. Tôi lên tiếng.
- Sao tao chưa bao giờ nghe mày kể là nhà mày với nhà Duy thân thiết với nhau như vậy?
- Cũng không hẳn là thân thiết.
Lần đầu tiên tôi thấy cái bộ dạng cạn kiệt năng lượng của Tuân như lúc này. Tôi muốn hỏi thêm về sự đường đột lúc nãy nhưng sao miệng không thể mở nên lời, nhìn bộ dạng sầu thảm của Tuân tôi không đành lòng. Mãi đến khi Tuân hít một hơi thật sâu, khuôn mặt dần lấy lại trạng thái bình thường, cậu ta mới lên tiếng.
- Thực ra tao với Duy chơi thân với nhau từ thời cấp 1 tới giờ, ba tao với ba Duy từng là đồng nghiệp.
- Vậy sao…sao giờ mày mới nói cho tao biết…
- Lúc nãy tao nói dối mọi người, tao làm mày hốt hoảng, là có lý do…Tao xin lỗi mày nha.
Tôi sửng sốt nhìn Tuân. Khuôn mặt cậu ta lộ rõ vẻ xót xa.
- Tao với Duy, tụi tao…hơn cả bạn thân…
- Ý mày là mày và Duy là một đôi.
- Ừ…ừm….
Tôi nghe như sét đánh ngang tai, cảm giác như bước tới hay thoái lui đều rơi vào vực thẳm của sự khổ đau. Tôi chết điếng không nói nên lời. Tuân nói tiếp.
- Mày tha lỗi cho tao vì thời gian qua đã che dấu mày. Lý do tao giới thiệu mày là bạn gái tao là vì phía gia đình hai bên đã có sự nghi ngờ, và tao đành dùng mày làm bức bình phong để đập tan mọi hoài nghi ấy. Tao thật sự xin lỗi mày, xin lỗi mày rất nhiều.
Tôi im lặng không nói gì, cổ họng uất nghẹn, đau buốt. Tuân tiếp lời.
- Lúc tao biết mày thích Duy, đã nhiều lần tao muốn nói cho mày biết sự thật nhưng tao chưa có cơ hội. Mày biết đó, vì tao nên mong mày thông cảm cho tao.
Tuân bật khóc, những giọt nước mắt ấy dường như đã bị kìm nén quá lâu. Tôi chợt nhận ra rằng những gì mà tôi vừa trải qua chưa là gì so với nỗi đau của Tuân lúc bấy giờ. Tôi đặt bàn tay lên bờ vai đang run run của Tuân.
- Được rồi, tao sẽ đóng vai bạn gái hờ của mày đến khi nào mày kêu tao dừng lại. Mà cho tao hỏi một câu hơi tế nhị được không?
- Mày muốn hỏi tao nhận ra mình khác biệt từ khi nào đúng không? Là năm tao học lớp 5, tao đã nhận ra tao không có cảm xúc với con gái, tao chán ngấy đến bực bội khi bị ghép đôi với người này người nọ. Và Duy còn nhận ra điều đó trước tao nữa.
Tuân dựa vào vai tôi khóc như một đứa trẻ.
- Tao xin lỗi mày, tao không cố ý đào sâu dâu, chỉ là…
Tôi xuống giọng.
- Không phải vì câu hỏi của mày đâu, chỉ là, là tao….
- Được rồi…mày đừng nói gì nữa, cứ khóc đi, khóc cho nhẹ hết nỗi lòng. Rồi mày với Duy có dự định gì chưa?
- Tụi tao sẽ cùng đi học ở Sài Gòn.
Đêm hôm ấy, Tuân nhắn tin cho tôi rất nhiều, rằng Tuân sẽ sống thật với bản thân mình, sẽ bên Duy đến khi nào có thể, vì trên đời này sẽ không có ai hiểu cậu ta hơn Duy, rằng cậu ta sẽ không bao giờ lấy vợ chỉ vì cậu ta là con trai một trong nhà, là cháu đích tôn.
Dòng hồi tưởng ấy chợt ngưng khi Tuân xuất hiện, sánh vai bên Tuân là một cô gái đẹp với đôi mắt biếc, nụ cười hiền từ, mái tóc dài ngang lưng, dáng vẻ dịu dàng đúng kiểu con dâu lý tưởng mà mẹ Tuân hằng ao ước, hằng miêu tả cho tôi nghe những lúc tôi ghé thăm phòng bệnh của bà. Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô gái ấy, nhìn tấm thiệp hồng được đặt ngay ngắn trên bàn, đột nhiên tim tôi thót một nhịp, đau buốt.
© Ly Nguyen - blogradio.vn
Xem thêm: Chàng trai năm ấy tôi theo đuổi, cậu thật sự đã hạnh phúc rồi | Radio Tình yêu
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu