Ngày mình gặp nhau sẽ là ngày hoa nở, phải không?
2022-12-26 01:25
Tác giả: Thục Thư
blogradio.vn - Tớ sẽ đợi tháng 8 mang theo cậu về, tớ sẽ lại đến tìm cậu nhưng không phải để chữa lành cũng không cần cậu áp lực phải để tớ mỗi ngày được cười vui. Là khi mọi thứ tớ cần đều đã có, chỉ đơn thuần là muốn có cậu. Ngày mình gặp nhau sẽ là ngày hoa nở, phải không?
***
Gửi cậu, chàng trai tớ thương,
Chẳng ai biết chắc điều gì sẽ xảy ra trong tương lai nhưng điều chắc chắn là mỗi chúng ta đều có quyền đưa ra quyết định cho bản thân ở thời điểm hiện tại.
Có người suy đi ngẫm lại, trằn trọc sớm khuya để điều mình lựa chọn phải thật hoàn hảo và chính xác. Nhưng cũng có những người chưa kịp đếm hết 3 giây thì họ đã có quyết định cho riêng họ rồi, có cho chọn lại 10 lần hay 1000 lần đi chăng nữa họ vẫn sẽ mỉm cười và kiên quyết với quyết định ban đầu. Và cậu biết không, tớ chính là con người như vậy đấy. Cậu chưa đếm hết 3 giây tớ đã bảo sẽ đợi cậu, nhất định tớ sẽ đợi ngày gặp được cậu.
Nhớ hồi đó, cậu nói cậu vẫn còn nhớ như in về tớ ở lần đầu gặp nhau tại công ty cũ, là hình ảnh con nhóc lùn lùn, ăn mặc lôi thôi và cái mặt đăm đăm khó tính của tớ đã thực sự gây cảm tình cho cậu. Lại còn bảo trông tớ cứ ngô nghê thế nào ấy.
Có thể chính vì cái nét ngô nghê đó, khuôn mặt đăm đăm khó tính đó và cả cái tính thật thà khó sửa của tớ đã vô hình tạo nên một cơ hội để tớ được gần cậu hơn và cũng chính nó để tớ xa cậu hơn.
Rồi một ngày Sài Gòn phồn hoa xô bồ không còn chỗ cho một con bé ít nói sống hướng nội như tớ nữa. Tớ quyết định trở về quê sống cùng gia đình và tìm một công việc ổn định. Tớ và cậu sau này ai nấy đều có một công việc và cuộc sống riêng. Thi thoảng tớ lại nhận được tin nhắn hỏi thăm từ cậu, chỉ là vài câu xã giao tớ và cậu đều không nghĩ ngợi nhiều. Nhưng mỗi lần nhớ Sài Gòn, tớ đều đã nhớ đến cậu.
13/06/2022 là ngày mà tụi mình bắt đầu trở nên thân thiết hơn, cũng là ngày tớ biết cậu sẽ không ở Sài Gòn nữa mà chuyển công tác sang Hàn Quốc. Tớ chúc cậu có một trải nghiệm thật thú vị và hứa sẽ đợi cậu trở về. Tớ đã trải qua những ngày thật vui vẻ và hôm nào cũng chỉ mong mau đến tối để lại được trò chuyện cùng cậu qua màn hình điện thoại, và tớ chỉ mong nó cứ tiếp diễn như thế đến lúc cậu trở về và vội chạy ngay đến gặp tớ thì tớ sẽ thật hạnh phúc biết bao.
Cậu và tớ hoá ra đều thích ăn kem giữa thời tiết trời khuya lạnh, thích xem Doremon, thích vẽ tranh, thích được đi chơi ở Suối Tiên, thích uống trà sữa matcha, thích món canh rong biển,...cậu và tớ hoá ra lại có nhiều sở thích giống nhau đến như thế.
Không biết từ lúc nào tớ không còn nét ủ rũ và đăm đăm khó tính trên khuôn mặt nữa, chỉ biết từ ngày cậu lại xuất hiện thì cuộc sống của tớ như phủ đầy một màu hồng mới. Cậu từng nói cậu đến để xua đi nét trầm buồn trong tớ, cậu đã rất vui khi dần làm được điều đó, và còn dặn đi dặn lại với tớ hãy luôn sống lạc quan và cười nhiều lên nhé. Nhưng cậu có bao giờ nghĩ nếu một ngày cậu mất thăng bằng vì trao đi quá nhiều thì cậu và tớ sẽ trở nên như thế nào không?
Tớ nhớ đó là vào một ngày gần cuối của tháng 11, cậu tự nhốt mình trong phòng với 2 chai rượu đã chuẩn bị sẵn từ lúc nào. Cậu trách tớ sao không đến trễ hơn, sao không để tụi mình gặp nhau vào lúc cậu đã sẵn sàng cho mọi thứ. Sự nghiệp của cậu chỉ mới bắt đầu, vết thương ở quá khứ dằm trong tim cậu vẫn chưa được lành lặn. Và cả khoảng cách 2743 km mang đến cho chúng ta nhiều ước muốn nhưng vô tình cũng tạo nên thật nhiều tủi hờn. Tim tớ như thắt lại khi ngờ ngợ ra rằng hoá ra một cậu lạc quan vui vẻ mà tớ từng biết cũng có những lúc lại quá nhiều lo lắng và cô độc đến thế.
Tớ thật sự giận bản thân mình kém cỏi, không đủ khả năng bay đến xứ Hàn xa lạ để trao cậu một cái ôm và nói cậu hãy yên tâm tin tưởng tớ nhé. Tớ thật sự giận cậu khi đã tự cho phép chứa đầy thất vọng và đem về nhiều hoài nghi cho bản thân mình như thế. Tớ biết từ giây phút ấy mình đã thương cậu rất nhiều, không chỉ thương nụ cười mà thương cả những lúc cậu yếu lòng nữa, tớ đã tự hứa sẽ đợi cậu về, tớ đã tự hứa nguyện một đời bên cạnh cậu để ủi an.
Cậu đối với tớ thật dịu dàng, yêu chiều và thấu đáo. Tớ đối với cậu như thể đã tin yêu và thân thuộc từ rất lâu rồi. Tớ cứ nghĩ chúng ta đã thật sự rất hiểu nhau, cùng nhau chờ đợi tháng 8 đến, cậu sẽ về.
Tớ ước giá mà mọi thứ cứ diễn ra tốt đẹp như tớ từng nghĩ và trông đợi nhưng rốt cuộc điều không ai muốn nhất lại đến. Đó là vào một ngày đông không đẹp trời lắm, lòng tớ tự nhiên trở nên bất an rồi nôn nao khó chịu, tớ cảm nhận được nhiệt huyết của cậu chùng xuống và cuối cùng cậu bảo tụi mình dừng lại.
Vết thương 6 năm chưa kịp lành nhưng từ khi quen tớ đã lại rỉ máu, không biết từ lúc nào cậu dần trở nên tiêu cực hơn, cậu luôn cố gắng vui vẻ và bày những trò trêu tớ khiến tớ vui nhưng lại không cứu nổi tinh thần đang dần xuống dốc trầm trọng vì những suy nghĩ tiêu cực đang giăng quanh tâm trí mình.
Năng lượng tích cực của cậu đã sưởi ấm tớ nhưng lại khiến cậu trở nên ngày một tiều tụy và suy kiệt. Hoá ra sự ngô nghê thật thà của tớ trong những cuộc trò chuyện 2 người lại khiến cậu dần trở nên chịu đựng rồi tiêu cực đến vậy. Là do cậu che giấu giỏi hay do tớ quá ngô nghê không nhận ra?! Để khi không còn một chút sức lực nào nữa, cậu buông ra 2 từ “dừng lại” tớ mới vỡ lẽ hóa ra người tưởng chừng đến để chữa lành lại là người dằm sâu vào vết thương.
Ngày cậu rời đi, tớ không khóc, không muốn khóc và cũng không cố tìm mọi cách để giữ cậu lại. Tớ tin đấy là điều tốt nhất tớ có thể làm cho cậu và cả cho tớ ở thời điểm hiện tại. Chúng ta đều phải thay đổi để trở nên phiên bản ngày càng tốt hơn của bản thân. Cậu sẽ phải thay đổi cách suy nghĩ để tự chữa lành.
Tớ sẽ phải thay đổi để học cách đối xử công bằng với chính bản thân mình mà không phải phụ thuộc vào bất cứ ai hay bất cứ điều gì cả, niềm vui hay nỗi buồn chẳng phải là do chính bản thân tự tạo và đặt tên, rồi mặc định chúng phải là như thế hay sao? Tớ sẽ phải học cách đặt lại tên cho chúng.
Tớ sẽ đợi tháng 8 mang theo cậu về, tớ sẽ lại đến tìm cậu nhưng không phải để chữa lành cũng không cần cậu áp lực phải để tớ mỗi ngày được cười vui. Là khi mọi thứ tớ cần đều đã có, chỉ đơn thuần là muốn có cậu. Ngày mình gặp nhau sẽ là ngày hoa nở, phải không?
© Thục Thư - blogradio.vn
Xem thêm: Chàng trai năm ấy tôi theo đuổi, cậu thật sự đã hạnh phúc rồi | Radio Tình yêu
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.