Hẹn Trung thu đủ đầy năm tới
2021-11-02 01:05
Tác giả:
Thủy cục súc
blogradio.vn - Năm nay dịch căng thẳng, tôi thất nghiệp phải về quê, không có bánh của ai tặng, mà cửa hàng ở quê cũng không nhập hàng về bán, không có xã đoàn tổ chức tặng quà cho các em thiếu nhi, cũng không tổ chức hoạt động vui múa hát, đốt đèn ông sao, năm nay sao mà ảm đạm quá.
***
Trung thu năm nay không có bánh trung thu, không múa lân, không đèn ông sao, không có phá cổ, chỉ là một mùa trung thu đầy bình yên bên gia đình.
“Năm nay không có bánh Trung thu hả Má.”- tôi hỏi.
Má cười “Dịch này bánh ở đâu ra”.
Vậy là không có cái bánh trung thu nào, trên bàn chỉ có đĩa cái cây và đĩa bánh ngọt má tôi mua ở chợ để cúng rằm.
Mọi năm, cứ đến tháng 8 âm lịch là nhà tôi được người khác tặng bánh, bởi lẽ đó mà má tôi chẳng bao giờ mua bánh trung thu. Tôi cũng thế, từ ngày đi làm tôi cũng được công ty tặng nên không biết cái cảm giác mua bánh trung thu là thế nào.

Năm nay dịch căng thẳng, tôi thất nghiệp phải về quê, không có bánh của ai tặng, mà cửa hàng ở quê cũng không nhập hàng về bán, không có xã đoàn tổ chức tặng quà cho các em thiếu nhi, cũng không tổ chức hoạt động vui múa hát, đốt đèn ông sao, năm nay sao mà ảm đạm quá.
Ngoài đường không thấy trẻ nhỏ xách đèn ông sao đi chơi, không thấy sân nhà ai nhộn nhịp ánh đèn, chỉ thấy mâm cỗ bày trên khay cắm cây nhang là xong, xong cái ngày rằm tháng 8.
Em gái út tôi nói với tôi “Từ ngày hai đi Sài Gòn tới bây giờ, lần đầu về đúng dịp trung thu hơ”.
Tôi ừ bảo “Trung thu bây giờ buồn quá hơ, không giống như lúc hai còn nhỏ”.
Lúc đó chưa phát triển như bây giờ, trẻ nhỏ cùng trang lứa với tôi rất đông, tới ngày trung thu, chúng tôi hẹn nhau đốt đèn đi chơi, mỗi đứa có mỗi cái đèn khác nhau, có đứa đèn ông sao 5 cánh, có đứa được bố mẹ lấy hộp lon đục cho máy cái lỗ làm đèn, mà đèn được làm bằng hộp lon rất nhiều, nhiều hơn cả cái đèn ông sao 5 cánh cơ vì họ chẳng có tiền để mua cho con chơi.
Tôi thì thảm hơn, không có đèn ông sao cũng không có ai làm đèn hộp lon cho chơi, tôi cứ nắm tay em gái rồi đi theo đám bạn chơi như thế, đi ngang qua nhà, ba tôi thấy 2 chị em tôi tội nghiệp nên gọi vào lấy cái ca uống nước bằng inox cột dây vào rồi đốt cây nến lên thế là xong. Tôi hớn hở nắm tay em gái xách cái lồng đèn cùng với đám bạn đi khắp xóm làng.
Lúc ấy cũng không có bánh trung thu đâu, nhà nghèo lắm làm gì có tiền mà mua, mà không chỉ nhà tôi mà cả xóm tôi chẳng nhà nào ăn bánh trung thu vì nó mắc lắm, nó là món ăn vặt của nhà giàu không phải của người nghèo. Mâm cỗ của chúng tôi chỉ là những món ăn cây nhà lá vườn, là những cục kẹo bốn mùa (500đ mua được 10 cái), là những cái bánh ngọt rất đỗi bình thường.
Rồi những lần trung thu sau, khi cả xóm còn chơi lồng đèn ông sao hay lồng đèn hộp lon thì chị em tôi đã có lồng đèn chạy bằng pin, là loại lồng đèn điện tử có gắn nhạc chạy bằng pin như hiện nay, nhưng lúc đó là mới ra, cả xóm chỉ có 2 chị em tôi là có nên cả đám bu vào chị em tôi mà xem mà mượn cầm thử. Cũng là lúc ấy mọi người bất đầu được ăn bánh trung thu.
.jpg)
Ba mẹ tôi không thích bánh trung thu, có thể là ăn không quen cũng có thể không hợp khẩu vị. Nhưng tôi lại rất thích, đặc biệt là bánh vị đậu xanh, tôi không thích vị thập cẩm vì ăn nó cứ mặn ngọt lẫn lộn không thích chút nào, em gái tôi cũng không thích nó.
Càng về sau bánh trung thu càng gắn liền với những đứa trẻ vùng nông thôn chúng tôi hơn, vì kinh tế cũng phát triền, mỗi năm cũng chỉ có một lần nên ba mẹ cũng mua cho con mình ăn cho trọn vị ngày rằm.
Càng lớn chúng tôi càng xa quê hương mà đi lập nghiệp, thanh niên ở đây cũng thưa thớt, chỉ còn những người già và trung niên, trẻ nhỏ cũng không còn nhộn nhịp tập trung chơi với nhau trước nữa, rằm tháng 8 là ngày duy nhất trẻ em có thể cùng nhau ra đường, cùng nhau vui đùa, cùng nhau rướt đèn ông sao và cùng nhau phá cỗ.
Nhưng năm nay có lẽ các em phải lỡ hẹn với Chú Cuội và Chị Hằng. Nhang tàn, tôi với em gái đem trái cây xuống ăn, một mùa trung thu bình yên lại qua đi, hẹn những chiếc bánh trung thu vào mùa trung thu năm tới.
© Thủy cục súc - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Blog Radio 463: Chúng ta, ai cũng có câu chuyện của riêng mình
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.










