Bình yên nơi quê tôi
2021-10-30 01:15
Tác giả: Thủy cục súc
blogradio.vn - Ở quê vẫn vậy chẳng có gì thay đổi, nếu có thì chỉ là công nghệ tiên tiến hơn một chút, máy móc hiện đại hơn một chút, người dân giàu hơn một chút nhưng vẫn không mất đi dáng vẻ bình yên, trong lành vốn có.
***
Đại dịch Covid -19 diễn ra lần thứ 4 mang lại cho đất nước Việt Nam mình bao nhiêu khó khăn không thể kể xiết. Nhiều người đột ngột mất người thân, mất gia đình,người thất nghiệp, người mắc kẹt nơi vùng dịch không thể về quê phải sống những ngày tháng lo âu, thiếu thốn cái ăn, thiếu thốn tiền bạc.
Nhiều người nói tôi may mắn, may mắn vì về quê trước khi đại dịch diễn ra, nếu không thì không biết tình hình của tôi sẽ thế nào. Đúng là tôi may mắn thật. Thay vì phải chống chọi với đại dịch, tôi may mắn khi được về với gia đình, được về với nơi tôi đã sinh ra và lớn lên mà lâu lắm rồi tôi chưa được sống trọn vẹn với cảm xúc ấy, cảm xúc mà bấy lâu nay tôi đã bỏ quên. Một cảm giác bình yên và thân thuộc.
Tôi về đúng vào mùa đang thu hoạch ở quê, ở địa phương tôi không bị ảnh hưởng bởi mùa dịch lắm nên công việc thu hoạch vẫn cứ thế diễn ra. Nhà nhà người người đều tấp nập mùa thu hoạch của mình.
Từ lúc mờ sáng tinh mơ, khi những tiếng gà gáy cắt lên, mặt trời dần ló dạng cũng là lúc những người nông dân ra đồng bắt đầu cho mùa thu hoạch sau hơn 3 tháng gieo trồng của mình.
Trên những cánh đồng đầy ắp những con người bận rộn chạy tới chạy lui, những chiếc xe cắt lúa đang chạy ì ạch ì ạch, cắt những đám lúa đã chín vàng. Bây giờ thì người dân thu hoạch không còn cực như trước đây nữa. Trước đây, khi đến mùa gặt lúa, người dân phải gặt bằng tay, rồi gom lại thành bó đem đến chiếc xe tuốt để tuốt lúa, rồi dùng xe máy cày hay xe bò để chở những bó lúa về nhà tiếp tục phơi nắng.
Vào mùa thu hoạch lúa, bên cạnh hình ảnh của người dân thu hoạch lúa trên những cánh đồng rộng mênh mông thì tiếp đến bạn sẽ bắt gặp những hình ảnh khó có thể nào thiếu được.Hình ảnh của công việc phơi lúa.
Những hạt lúa được phơi đầy khắp nơi, nhà nào có sân thì phơi khắp sân, nhà nào không có thì mượn sân của Hợp tác xã, nhà nào không có nữa thì phơi đầy ra đường. Những lúc như thế đi lại rất khó khăn, xe chỉ có thể leo lên đóng lúa đang phơi mà đi, chạy xe không vững cũng có thể ngã bất cứ lúc nào.
Chưa dừng lại ở đó, vào đầu tháng 8 quê tôi bắt đầu vào mùa mưa. Nắng mưa là chuyện của trời, mưa đến mưa đi biết đâu mà lường. Đang nắng gắt như thế bỗng ào một cái là sẽ nghe đâu đó tiếng hét “Mưaaa...” và rồi nguyên xóm làng tụm lại, người cào lúa, người dùng chổi quét, người hốt lúa đổ vào bao, ai làm việc nấy một cách rất thành thục.
Và rồi công việc cào, quét, hốt đang làm dang dở thì đâu đó cơn mưa dần tắt, những ánh nắng bắt đầu len lỏi nhô lên nóng rực cả một vùng, vậy là phải đổ ra phơi lại. Nhưng điều đáng nói là chẳng ai tức giận, họ chỉ than thở với nhau những câu vui đùa, trách móc ông trời sao mà sáng nắng chiều mưa khổ thế chứ.
Tôi còn nhớ vào năm tôi học lớp 9, cũng như bao mùa thu hoạch lúa khác, nhà tôi mượn sân của Hợp tác xã bên làng của ngoại để phơi lúa, tôi được cử đi trông chừng và làm việc cày xới cho lúa khô. Em trai họ của tôi, nhỏ hơn tôi 1 tuổi, cứ xúi tôi đi chơi, để lúa đó đi không ai lấy đâu, ai đâu mà ăn cắp lúa làm gì, thế là tôi tin nó sái cổ.
Tôi cùng với nó đi xuống rẫy ngoại, làm một chén mắm đường, mang theo con dao thái nhỏ hăng hái đi ra vườn, lựa một cây xoài to có tán cây bự rồi leo lên, tìm một chỗ ngồi vững chắc, chén mắm đường để một bên, chỉ cần đưa tay ra là có thể hái được xoài, 2 chúng tôi ăn no nê rồi ngủ luôn.
Ngủ được một giấc, chúng tôi quay lại nơi phơi lúa, đúng như nó nói, chẳng ai ăn cắp lúa cả, lúa vẫn còn nguyên không mất hạt nào. Nhưng những con bò ị đầy trên đám lúa của tôi.Tôi đành phải dọn dẹp cả một buổi trong cái trưa trời nắng nóng ấy.
Sau khi vào Đại học rồi đi làm, cuộc sống xa nhà tôi ít khi về thăm gia đình, có năm tôi chỉ về vào máy ngày Tết rồi cũng vội vàng vào lại Sài Gòn. Tôi gần như quên đi cuộc sống yên bình thường ngày ở quê.
Ở quê vẫn vậy chẳng có gì thay đổi, nếu có thì chỉ là công nghệ tiên tiến hơn một chút, máy móc hiện đại hơn một chút, người dân giàu hơn một chút nhưng vẫn không mất đi dáng vẻ bình yên, trong lành vốn có.
© Thủy cục súc - blogradio.vn
Xem thêm: Những giọt nước mắt của cha
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Thân gửi, anh yêu em
Nhưng chẳng có từ ngữ nào đủ để miêu tả nỗi nhớ ấy, và càng viết thì anh càng thấy mình rơi vào trong nó sâu hơn. Giờ đây anh đã hiểu nỗi lòng của những người yêu xa, anh muốn ôm và hôn em nhiều hơn bao giờ hết.
Tết là đừng xa nhau
Cái niềm ao ước đó cứ làm bác Ba trăn trở hoài mỗi khi từ tết xuất hiện, mong sao tết là tất cả được gần gũi bên nhau. Tết là đừng làm mọi người phải cách xa, vậy mà bác cứ ước hoài cũng có được đâu, là vì vậy đó.
Hôn nhân địa ngục hay ngã rẽ thiên đường
Người yêu hiện tại của em, anh ấy đã chứng kiến mọi thứ. Anh ấy đã an ủi và chăm sóc em khi em yếu đuối nhất, và em không thể ngừng tự hỏi: Tại sao em lại phải gắn bó với người chồng bạo lực, trong khi em có thể tìm được hạnh phúc thực sự?
Dịu dàng trong đời (Phần 5)
Cô từng nghe qua một câu nói: “Đến một lúc nào đó bạn sẽ phải bật khóc trước lựa chọn của bạn”, chuyện của Ngọc cũng vậy chuyện của cô cũng thế, mãi đến sau này cô mới có thể hiểu ra những điều này. Cô tổn thương người mình yêu cũng tổn thương cả chính mình
Những chuyện đến với mình đều là cái duyên
Cách tiếp nhận, xử lý các vấn đề của mỗi người cũng khác nhau. Những người cảm tính, bồng bột, xốc nổi thì hành động thường thái quá khi đối diện với sự việc. Còn những người chín chắn hơn, trải nghiệm hơn, trưởng thành hơn họ sẽ bình tĩnh để đối đáp.
Bãi sông Hồng
Cầu nhộn nhịp, lung linh trong nắng mới, Bóng nghiêng soi rạo rực nước sông Hồng. Sóng dạt dào năm tháng mãi chờ mong, Thuyền ai đó mong về lại bến xưa.
Người EQ cao không tuỳ tiện nói 3 điều này, trong khi người EQ thấp gặp ai cũng kể
Người EQ cao không dễ dàng chia sẻ 3 điều này với người khác. Họ luôn biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói.
Vì còn thương nên còn vương
Muốn kêu than với đất trời rằng mình nhớ em, muốn gào lên cho cả thế giới biết mình thương em nhưng nào có ai quan tâm đến anh cơ chứ, người ta cũng chỉ cười trừ vì hơi sức đâu mà để ý đến một kẻ tình si. Anh đành gửi gắm vào hết con chữ, anh vùi đầu vào những suy tư, anh cứa vào tay mình rỉ máu, à thì ra, chẳng đau bằng việc đánh mất em.
Buồn - tức là cuộc sống vẫn còn ý nghĩa
Cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ, tôi cũng vậy và mọi người cũng vậy. Cho đến lúc nào đó bạn vượt qua được những khó khăn, thử thách bạn sẽ thấy rằng những thứ làm khó bạn lại chính là những thứ giúp bạn được thăng hạng.
Dịu dàng trong đời (Phần 4)
Khi anh mở lời muốn tiến xa hơn, cô vui vẻ nhưng lại không dám tin, cô lại lùi lại, nhưng khi anh nói: “khi nào em muốn nói anh sẽ nghe” thì cô đã không còn do dự nữa rồi. Hẹn anh hôm nay là muốn kể cho anh quá khứ của cô, lại muốn cùng cho anh danh phận.