Phát thanh xúc cảm của bạn !

Giá như bây giờ đang ở quê cùng cả nhà

2021-08-30 01:25

Tác giả: Thảo.


blogradio.vn - Dù biết gia đình thì đương nhiên sẽ luôn là những người quan tâm và lo lắng cho mình nhất, nhưng không vì thế mà mình bớt đi sự trân trọng và biết ơn mỗi khi đập hộp thùng đồ ăn, mọi thứ được chuẩn bị kỹ đến mức từng quả cam cũng được gói giấy báo rất cẩn thận.

***

Hôm nay vẫn là những ngày đỉnh điểm của dịch Covid 19, cả nhà đều ở quê, chỉ có mình sót lại ở Sài Gòn vì công việc.

Tối nay lại xách ghế ra ban công nhỏ xíu trước phòng trọ, thêm một ly trà sữa tự pha, 1 chiếc gối bông nhỏ để ôm, điện thoại sạc kế bên và đọc vài trang sách. Mình thích cảm giác này, thích cảm giác một mình, yên bình và suy nghĩ tự do.

Ở trong khu phong toả chắc cũng hơn 1 tháng, có nhiều thời gian suy nghĩ vẩn vơ và không ít lần thở dài "Giá như bây giờ đang ở quê cùng cả nhà”

Bạn biết không, đối với những gia đình ở tỉnh có con đi học, đi làm xa thì chỉ có vài ngày Tết cả nhà mới được gần nhau, trong mấy ngày ngắn ngủi đó còn phải dành thời gian cho bạn bè, họp lớp, thời gian thực sự bạn ngồi nói chuyện với ba má chẳng được bao nhiêu. Còn các phụ huynh thì ngày qua tháng lại chỉ miệt mài lao động kiếm tiền mà không dám nghỉ tay một ngày.

Vậy nên với mình, đợt giãn cách này là vô giá, cả nhà được ở bên nhau trọn vẹn trong một thời gian dài – điều mà lâu-lắm-rồi nhà mình chưa từng có, má được nghỉ bán, em được nghỉ học, chị bày ra làm đủ loại bánh, ba chăm cây tưới hoa, anh thì tối tối châm cứu cho cả nhà, thỉnh thoảng mấy đứa em họ nhà Dì kéo xuống chơi nữa, cứ loanh quanh luẩn quẩn với nhau như thế. Mình dù không ở gần nhưng mỗi lần facetime cũng cảm thấy vui và bình yên.

Vào lại Sài Gòn từ cuối tháng 5 tới giờ, đồ ăn hầu như toàn ở nhà gửi vào cho. Mình có thói quen quan sát kỹ khi nhận đồ từ người khác (hater sẽ bảo là khó tính) vì nhìn vào món quà mình sẽ biết mình-ở-đâu-trong-họ. Dù biết gia đình thì đương nhiên sẽ luôn là những người quan tâm và lo lắng cho mình nhất, nhưng không vì thế mà mình bớt đi sự trân trọng và biết ơn mỗi khi đập hộp thùng đồ ăn, mọi thứ được chuẩn bị kỹ đến mức từng quả cam cũng được gói giấy báo rất cẩn thận.

Để chuẩn bị được bao nhiêu thứ đó, lần nào gọi điện lúc nào má cũng hỏi "Ăn táo không, gửi trứng không, gửi thịt nữa không,..." và tất cả những thứ mình nói "Có chuối không má, có lê không má,…" đều được ghi nhớ, mua và gửi đầy đủ cho dù những lần sau mình không dặn nữa.

Mình hay lười chuyện nấu nướng và thường ăn cho qua bữa mà ít khi để ý chuyện mình có đang ăn ngon không, nhưng riêng đồ ăn gia đình gửi mình luôn cố gắng ăn ngon nhất có thể và hoàn toàn không để thừa. Đấy là cách mình đón nhận và đáp trả tấm lòng của cả nhà vì trong đó có rất nhiều yêu thương từ công má đi chợ, công chị nấu, công anh chở đi gửi.

Mỗi ngày đọc tin tức, nhìn thấy nhiều gia đình phải chia cách trong đau thương vì dịch, khiến mình trân trọng nhiều hơn những điều mình đang có, đó là những lần nhận đồ ăn như thế này, là kiểu quan tâm “một câu” lặp đi lặp lại mỗi lần face time “Ở đó sao rồi con”. Thật may mắn vì giờ này vẫn có thể ngồi viết ra những suy nghĩ này. Thế đấy, dù dịch dã nặng nề, dù khoảng cách có xa nhưng tình cảm gia đình khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.

Mong mọi người có “kỳ nghỉ Tết mùa thu” trọn vẹn và bình an dù đang ở bên hay ở xa gia đình.

© Thảo. - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Replay Blog Radio: Không điều gì quý giá hơn hai tiếng “gia đình”

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top