Phát thanh xúc cảm của bạn !

Trung thu của người con xa quê

2019-09-13 01:30

Tác giả: Đặng Toàn


 

blogradio.vn - Ừ thì, Trung thu năm 26 tuổi rồi mà vẫn chạnh lòng bởi những ngày xa quê. Ngày ấy còn bé, chỉ biết vui theo niềm vui con trẻ mà quên mất cảm nhận cái thi vị ngọt ngào của đêm Trung thu. Để giờ đây, khi hòa vào nhịp sống với những con người gấp gáp và vội vã, lòng có chút tiếc nuối về một mùa cũ đã qua. Dẫu biết rằng mỗi thời mỗi khác, Trung thu ở nơi phồn hoa đô thị là những xô bồ, huyên náo, là những gấp gáp, nhộn nhịp của những dòng xe tấp nập người và người.

***

Bức tranh Thủ đô vào những ngày Thu thật đẹp và nên thơ. Dạo quanh một vòng khu phố cổ, ta mới cảm nhận hết cái tình mà Thu đã gửi gắm vào đó… Phố phường đượm màu Thu khi đâu đâu cũng là những chiếc đèn lồng nhỏ xinh. Và có lẽ, Thu sẽ bớt tình hơn khi thiếu đi cái ấm cúng, sum vầy của ngày Tết đoàn viên… Bất giác, nhớ lại Trung Thu của những ngày xưa cũ, nhớ lại cảm giác ấm cúng khi được đón Trung thu cùng gia đình… Ừ, thì mình đã từng có một Trung thu tròn đầy và bình yên đến thế!

Ai cũng có một thời tuổi thơ và những câu chuyện tuổi thơ đáng nhớ của riêng mình. Và đêm Trung thu, hẳn sẽ là những kỷ niệm đáng nhớ nhất trong ký ức và tâm khảm của mỗi người.

Sinh ra trong một diêm phố nghèo mộc mạc, cả tuổi thơ là những lấm lem của bùn đất, ngày hai buổi cắp sách đến trường rồi phụ mẹ cha mò cua, bắt cá. Trong ký ức của tuổi thơ con, cứ sau ngày tựu trường mấy hôm là đến Tết Trung thu. Tết Trung thu chẳng to  và hoành tráng như Tết Nguyên đán, cũng chẳng được nghỉ học như những ngày lễ khác trong năm nhưng sao lại khiến cho đám trẻ con mong chờ đến thế. Để rồi vào một ngày Thu tháng 8, khi nắng đã bớt oi nồng, cơn mưa rào bất chợt ập đến kéo theo những cơn gió heo may, ta đêm mất ngủ vì mải háo hức mong chờ, được bố làm đèn ông sao, được mẹ mua cho vài loại bánh trái, được phá cỗ cùng đám bạn chơi chung trong xóm.

Buổi tối Trung thu là những đêm trăng sáng vằng vặc, cả một khu phố nghèo tĩnh mịch bỗng nhiên huyên náo đến lạ thường. Nào là tiếng hát, nào là ánh sáng chan hòa của muôn kiểu đèn ông sao tự sáng chế; nào là mâm ngũ quả được trang trí và bày biện với đầy đủ sắc màu… Tất cả tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp trong ký ức của những đứa trẻ nghèo miền biển mặn. Tuổi thơ cứ thế trôi qua êm đềm, đến một ngày giật mình nhìn lại mới thấy mình đã xa gia đình đến gần chục mùa Trung thu.

Ừ thì, Trung thu năm 26 tuổi rồi mà vẫn chạnh lòng bởi những ngày xa quê. Ngày ấy còn bé, chỉ biết vui theo niềm vui con trẻ mà quên mất cảm nhận cái thi vị ngọt ngào của đêm Trung thu. Để giờ đây, khi hòa vào nhịp sống với những con người gấp gáp và vội vã, lòng có chút tiếc nuối về một mùa cũ đã qua. Dẫu biết rằng mỗi thời mỗi khác, Trung thu ở nơi phồn hoa đô thị là những xô bồ, huyên náo, là những gấp gáp, nhộn nhịp của những dòng xe tấp nập người và người. Tất nhiên, ta chẳng thể phủ nhận được, Thủ đô vào những ngày này vẫn đẹp đến nao lòng. Nhưng dường như cái đẹp hiện đại đó chẳng thể cho ta về lại những tháng ngày tuôỉ thơ êm đềm năm đó. Ta khát khao được ngắm ánh trăng tri kỷ thay vì ánh đèn sáng trưng của những tòa nhà cao chọc trời. Ta thèm có lại cái cảm giác tranh nhau một chiếc bánh nướng đã được cắt ra nhiều phần để chia cho cả đám trẻ con trong xóm. Ta mơ ước được thêm một lần khóc đến sưng cả mắt chỉ để đòi mẹ mua cho một chiếc đèn ông sao.

Chợt nhận ra mình đã cũ, đã nhem nhuốc những sắc màu vội vã của thời gian. Mà thời gian thì  như một vòng tuần hoàn cứ mãi luyến lưu không sao níu kéo ta trở lại được. Cố mường tượng lại hình ảnh đêm Trung thu của năm ta mười mấy, được quây quần và sum họp bên mâm ngũ quả trong một đêm trăng thanh gió mát cùng gia đình, nhưng tiếng còi của dòng xe văng vẳng bên tai kéo ta về với thực tại, ta đang sống ở nơi đất khách quê người, đón Trung thu một mình với những công việc còn dang dở những bộn bề và lo âu.

Giá như không có những ngày Trung thu quá đỗi an yên năm ấy, có lẽ tâm hồn lữ khách phương xa đã không lạc trôi đến tận cùng của những xúc cảm… Thèm lắm một ngày Trung thu trọn vẹn, được hít hà và thưởng thức chiếc bánh nướng bên ấm trà nóng của ba!

© Đặng Toàn – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình: Gia đình là nơi ai cũng muốn về

 

Đặng Toàn

Ở đâu đó, vẫn có những người Thương ta như định mệnh

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top